Đám người Tần Thành đứng nhìn chết lặng tại chỗ. Người thiếu niên bây giờ, cùng với người bọn họ đã gặp trước đây sao giống như hai người.
Mới vừa gặp mặt, cậu ta bình tĩnh giống như một khối đá, bỗng chốc biến thành con dao.
Tại khu vực xung quanh, Trương Đồng Đản là người hoang dã rất có danh tiếng, không ít thương nhân và thợ săn phải đóng phí qua đường cho gã.
Nhưng vừa rồi lại chết trong tay một cậu bé chẳng có tiếng tăm gì.
"Những người này nào giống người trong thành phố, mà giống chúng ta, những kẻ trên hoang dã hơn." Tần Dĩ Dĩ thuộc loại người sống lâu năm trong hoang dã, đã sớm có tư tưởng mình là người hoang dã, cũng thích cái tính cách nơi này tạo nên. Cô cười tủm tỉm phủi phủi bụi đất trên người mình, rồi nói lời hỏi thăm: "Anh bị thương sao?"
"Không có." Khánh Trần lắc đầu. Hắn lấy cây súng ngắn của Trương Đồng Đản, sau đó nhìn Lý Thúc Đồng nói: "Sư phụ, cái này con giữ."
"Ừ." Lý Thúc Đồng gật đâu: "Sau này chắc sẽ cần, trên người tên đó còn có hộp đạn, đừng quên lấy."
Từ khi lão nghe Khánh Trần nói gần cảm nhận được cánh cửa sinh tử. Một người làm sư phụ như lão, cũng không quá để ý việc Khánh Trần sử dụng súng.
Dù sao Kỵ Sĩ là tổ chức thực dụng. Hằng Xã cũng thuộc loại thực dụng, chỉ cần bỏ ra cái giá thấp nhất để thu được lợi ích lớn nhất, đó là lựa chọn của người thông minh.
Nếu miễn cưỡng Khánh Trần không được dùng súng, Lý Thúc Đồng cảm thấy làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-mong-cua-dem/924091/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.