Lúc này, kế hoạch tập kích của đám người hoang dã bị đảo lộn.
Bọn chúng cũng không phải là chiến sĩ thiện chiến, chỉ là đám trộm cướp tập trung lại trên hoang dã mà thôi.
Bọn chúng định khống chế tất cả đám người gia đình Tần Thành, sau đó giết chết Lý Thúc Đồng và Khánh Trần.
Nhưng một việc bỗng nhiên phát sinh, phá vỡ kế hoạch ban đầu của Trương Đồng Đản.
Lão Tần đã sớm phát hiện bọn họ. Dưới khuôn mặt hiền lành ấy, không phải là người mặc người ta thích làm gì thì làm.
Trong rừng, tiếng súng bắt đầu vang lên, nhắm thẳng vào cái lều nơi Lý Thúc Đồng nghỉ ngơi. Chỉ vài giây sau chiếc lều đã thủng lỗ chỗ như cái sàng.
Trương Đồng Đản quay người quan sát, giống như con sói nhìn đồ ăn của mình thèm thuồng.
Trong rừng tối, gã gằn từng tiếng nói ra: "Lão Tần, mày và gia đình mày ngoan ngoãn ở trong lều cho tao, không đừng trách ông mày không nể tình. Mẹ nhà nó. . . chút nữa ông mày tính sổ với mày."
Gã nói xong bèn từ từ đến gần lều vải của Lý Thúc Đồng, ra hiệu thuộc hạ tiến vào lục xoát.
Nhưng khi thuộc hạ vén chiếc lều lên, bỗng nhiên phát hiện bên trong rỗng tuếch: "Không có người."
"Mẹ, bị lừa rồi." Trương Đồng Đản bỗng nhiên đứng phắt dậy, ánh mắt đảo quanh bốn phía, nhằm tìm kiếm bóng dáng ai đó: "Người đâu?"
Trong rừng cây, hơn 10 người hoang dã cũng bắt đầu vội vàng tìm kiếm, nhưng không sao tìm được.
"Đang tìm tôi sao?"
Giọng nói vang lên phía sau người hoang dã.
Trong khu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-mong-cua-dem/924090/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.