Lâm Tiểu Tiếu hỏi: "Nếu cậu đã có năng lực chống cự lại ác mộng, vì sao còn tiến vào? Chỉ cần qua năm phút không ngủ thì ngay lập tức thoát khỏi sự triệu hồi của ác mộng rồi."
"Tôi nghĩ rằng anh có lời muốn nói, nên mới vào." Khánh Trần trả lời: "Lần này là kiểm tra cái gì đây?"
"Từ hôm nay trở đi cũng không còn khảo nghiệm, mà ông chủ sai tôi dẫn cậu đi một đoạn đường." Lâm Tiểu Tiếu trả lời.
"Dẫn tôi đi một đoạn đường?" Khánh Trần khó hiểu: "Là có ý gì vậy?"
"Dùng ác mộng diễn hoá nhân tính, để cậu trải qua khổ sở khốn khó." Lâm Tiểu Tiếu nói thêm: "Nhưng hiện tại cậu có thể nhẹ nhàng kháng cự lại ác mộng, xem ra ác mộng của tôi là vô ích, chỉ có thể để ông chủ tự mình dẫn cậu đi."
Khánh Trần hình như nghĩ ra điều gì.
Loại ác mộng này khác so với lần trước, trông có vẻ giống như thầy giáo bố trí bài tập cho học sinh thì hợp lý hơn.
Nhưng Lâm Tiểu Tiếu lại nói: "Đừng nghĩ nhiều, vẫn là như cũ, ông chủ có hứng thú với cậu. Sau này, cậu có thể trở thành học sinh của ngài ấy hay không còn chưa thể nói trước được."
"Anh đang hâm mộ tôi?" Khánh Trần hỏi.
"Hâm mộ." Lâm Tiểu Tiếu thản nhiên thừa nhận: "Không phải ai cũng có tư cách trở thành học sinh của ông chủ. Ít ra, tôi và Diệp Vãn không được."
"Vì sao?" Khánh Trần ngạc nhiên.
Lâm Tiểu Tiếu cười bí hiểm: "Con đường đó hướng cái chết mà tới, mỗi lần tăng lên cảnh giới là một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-mong-cua-dem/923999/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.