Chương trước
Chương sau
Một giọng vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Nhìn về hướng giọng nói phát ra, Tô Minh Thạch đang nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm đấm, ánh mắt căm phẩn nhìn Lâm Giang.
Bên cạnh hắn, Lục Siêu mặt mũi biến dạng, bầm tím khắp cơ thể, miệng còn đang chảy máu, đang bị người dìu đi vì hai chân bị trật khớp.
“Hắn ra tay đánh lén trong phòng đặc huấn khiến Lục Siêu bị thương như thế này, ta muốn hắn bị đuổi ra khỏi đội 3, rất nhiều cũng thấy hắn ra tay với Lâm Giang”
Tô Minh Thạch căm phẩn nói.
“Ta không có ra tay với Lục Siêu bao giờ, cả 5 vị đội trưởng đều chứng kiến”
Lâm Giang cười nói trả lời
Lời nói vừa ra, ánh nhìn lại được thu hút bởi 5 vị đội trưởng.
“Thật sự Lâm Giang không có ra tay trực tiếp với Lục Siêu cũng không vi phạm bất cứ quy tắc nào”, Trình Quân đội trưởng đội 3 lên tiếng. Đây là việc trong đội của hắn nên hắn sẽ lo liệu.
Nghe như thế sắc mặt Tô Minh Thạch cũng không tốt lắm, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ.
“Vì thế ta thách đấu hắn, đánh nhau một trận cũng như giải quyết một chút xung đột của ta và hắn”
Tô Minh Thạch quyết không từ bỏ, lần trước hắn bị Lâm Giang ra tay trước vẫn luôn canh cánh trong lòng, do ở trong thành không được đánh nhau. Nhưng lên lôi đài thì khác, ở đó có thể quyết chiến khi cả 2 người đồng ý đánh nhau giải quyết mâu thuẫn.
Có nhiều lôi đài được xây dựng khắp nơi trong Thiết Mãng thành, dùng để cung cấp cho binh lính luận bàn hoặc giải quyết mâu thuẫn, tất cả trận đấu phải tuân theo luật của lôi đài, không được giết đối thủ, không được thương nặng, không được phế đối thủ.
Muốn tử chiến thì phải có lý do chính đáng và được cấp trên đồng ý, nhưng bình thường sẽ không cho phép tử chiến với nhau, nó ảnh hưởng không tốt tới sĩ khí của quân ta.
“Thế tại sao ta phải đồng ý lời thách đấu của người?”
Lâm Giang hỏi ngược lại.
“Ngươi nếu có là đàn ông thì đứng ra đánh nhau giải quyết mâu thuẫn với ta, đừng có hèn nhát chỉ biết trốn tránh, đợi có cơ hội rồi lại đánh lén chỉ là hành động của một tên tiểu nhân!”
Tô Minh Thạch đứng dõng dạc hét vào mặt Lâm Giang.
Lâm Giang cũng không quan tấm hắn lắm, Lâm Giang chợt nhìn về phía Trình Quân.
“Ta nghĩ nên kết thúc buổi huấn luyện thưa đội trưởng”
Trình Quân nhìn hắn một chút, xong lại bắt đầu tuyên bố.
“Lâm Giang không đồng ý lời thách đấu, tất cả tập hợp chuẩn bị trở về lều nghỉ ngơi”
“Đồ hèn nhát!”
Tô Minh Thạch cắn răng mắng Lâm Giang. Xung quanh mọi người cũng nhiều một chút ánh mắt khinh thường lên Lâm Giang. Mọi người không biết, việc gì xảy ra trong phòng đặc huấn, nhưng họ mặc định Lâm Giang là một tên tiểu nhân chỉ biết đánh lén mà không dám đối chiến.
Với việc này Lâm Giang cũng thờ ơ, không quan tâm lắm.
Phía xa, Minh Viễn và Vô Danh bọn người đang nhìn, trong mắt bọn họ cũng không có khinh thường mà nhiều một mắt nhìn Lâm Giang.
“Được nha, đánh thế nào cũng là đánh, không có sức phản kháng lại kêu la làm gì”
Minh Viễn nhỏ giọng chế nhạo Lục Siêu, bọn hắn là người chứng kiến Lâm Giang ra tay áp chế Lục Siêu cũng thấy Tô Minh Thạch ra tay với Lâm Giang nhưng không làm được gì.
Vô Danh thì mặt vẫn lạnh băng nhưng trong mắt lại có chút suy nghĩ, hắn có bí mật của riêng mình, vô tình sơ hở và có lẽ bị Lâm Giang phát hiện. Lúc đầu hắn còn định giết Lâm Giang khi có cơ hội, nhưng hiện giờ hắn suy nghĩ lại.
“Ta thích cách hắn đối mặt với bọn người đó, thú vị thật sự”
Chợt bên cạnh Từ Vĩnh Nghi lên tiếng, mặt mũi đầy thú vị đánh giá Lâm Giang.
“Không xúc động khi bị khiêu khích nha, cũng có thù tất báo hạng người” Vương Hạo Hiên cũng lên tiếng.
Mỗi người trong bọn họ đều có cái nhìn khác nhau về Lâm Giang, chỉ có Vô Danh là không nói gì, nhưng ánh mắt càng ngày càng nhìn chăm chú Lâm Giang.
4 người bọn họ chỉ quen biết với nhau khi vào quân đội, mỗi người có một hoàn cảnh khác nhau cùng bí mật của riêng mình nhưng bọn họ lại cảm thấy bọn họ có điểm chung và đi cùng nhau, giống như Lâm Giang hiện giờ.
Cuối cùng cũng giải tán, mọi người trở về lều của đội mình, đội 3 ít người nhất nên trên đường cũng không gặp nhiều người, rất dễ chạm mặt nhau.
Lâm Giang về cùng bọn người Tô Minh Thạch và Lục Siêu cả hai bên chỉ chừng mắt qua lại cũng không dám lao vào đánh nhau, bọn hắn biết Trình Quân đang giám sát phía sau.
Nhưng chắc chắn, có chút thù đã kết lên, đối đầu là điều không thể tránh khỏi.
“Lâm Giang huynh, lúc nãy ngươi đánh Lục Siêu có đã không, cảm giác như nào”
Vừa về đến giường, tiếng Minh Viễn vang bên tai phá lệ lớn tiếng giống như muốn cho cả lều biết rõ.
“Không tồi, phá lệ thoải mái, hi vọng sẽ còn nhiều lần như thế, mong là những người kia hợp tác”, Lâm Giang cũng đáp lại, cũng không cần kiên dè gì cả.
Sau buổi huấn luyện hôm nay, đa phần mọi người ở Luyện Thể tầng 3, chỉ có một số ít người là tầng cao hơn, còn có ẩn giấu không thì Lâm Giang không rõ, như hiện giờ bề ngoài Lâm Giang cũng chỉ là vừa đột phá tầng 5 thôi, lực lượng cũng không được cao lắm. Dùng kế tiểu nhân mới đả thương được Lục Siêu.
“Ghê nha, lần sau huynh dẫn ta cùng đi trải nghiệm với, nghe rất phấn khích đấy”, Minh Viễn không kiêng kị trả lời, còn bọn Lục Siêu hiện giờ cũng chỉ có thể trừng mắt bọn hắn.
Thật sự thì Minh Viễn là người nói nhiều nhất lều này, có thể nói là thân thiện hay cười. Nhưng hắn cũng không hề kiêng kị gì bọn người Lục Siêu, đó xuất phát từ sự tự tin của bản thân, thậm chí là còn không coi bọn người kia ra gì, có ngạo khí nhưng không khoa trương.
Hắn có làn da khá sậm, nhưng cơ bắp săn chắc, nụ cười tỏa sáng, mắt hơi to, tóc khá là ngắn, luôn mặt áo hơi lộ ngực. Trông lực lưỡng, năng lượng tràn đầy, nhưng lại rất dễ gần.
“Nghe nói vài ngày nữa sẽ có đặc chiến diễn ra, đấy ngươi có đội chưa, có thể tạm thời gia nhập với chúng ta.”
Bên cạnh, Vương Hạo Hiên lên tiếng, hắn là người có khuôn mặt gần gũi, bình dị, tướng mạo cao lớn, chắc cũng hơn 1 mét 85. Làn da hơi trắng, mặt chữ điền, ánh mắt thân thiện, lại tỏa ra một cổ nghiêm túc nhẹ nhàng không khí.
“Đặc chiến? Nếu được thì xin đa tạ vậy!”
Đặc chiến là rất đơn giản chính là vận dụng những gì mình có để sinh tồn và giết thật nhiều dã thú hoang dã trong khu rừng.
Thứ bất lợi với Lâm Giang hiện tại là ở đó chỉ có lệnh cấm giết lẫn nhau nhưng không ai dám sát, cũng có thể tổ đội di chuyển, đó là bất lợi nhất đối với Lâm Giang.
Hắn có thể đánh thắng Lục Siêu và Tô Minh Thạch nhưng nếu nhiều người vây đánh hắn thì Lâm Giang cũng nghĩ mình nên nằm quan tài gì cho hợp cá tính.
Với bọn người Vô Danh thì Lâm Giang chỉ có 1 chút khúc mắt với Vô Danh còn lại khá ổn. Với lại Vương Hạo Hiên theo Lâm Giang thấy không phải người ngu, 4 người bọn hắn đều như thế, thật sự bọn hắn đều biết hiện giờ nếu đặc chiến Lâm Giang nhất định sẽ bị truy sát nhưng vẫn gọi Lâm Giang vào đội.
Trừ khả năng nhỏ là bọn hắn muốn thủ tiêu Lâm Giang thì bình thường bọn hắn muốn lôi kéo Lâm Giang, ít nhất là tạo một chút ấn tượng tốt.
Đương nhiên là Lâm Giang phải đồng ý rồi, Lâm Giang tin cảm giác của mình.
“Khoan đã!”
Vừa như coi là sự tình hoàn tất, bên cạnh Vô Danh ngắt mạch suy nghĩ của bọn hắn.
“Đánh với ta!”
Vô Danh nhìn thẳng vào Lâm Giang nói, trong mắt bao gồm nhiều ý vị nhưng bao giờ cũng lạnh lẽo.
“Đồng ý!”
Không như lúc với Lục Siêu, đánh với Vô Danh có nhiều ý nghĩa hơn. Thứ nhất, với tư cách lão đại, Vô Danh muốn biết lực lượng của Lâm Giang.
Thứ hai, giải quyết việc của hai người.
Vô Danh là một tên cao gầy, ánh mắt lạnh lùng, con ngươi có ánh đỏ, mũi cao, cằm hơi nhọn, phải nói thì là chuẩn soái theo phương diện lạnh lùng thanh niên. Vừa lạnh lùng vừa có ngạo khí, không giống như Minh Viễn nội diễm, ngạo khí của Vô Danh thể hiện ở ánh mắt của hắn.
Thế là dưới sự ngạc nhiên của 3 người khác, Vô Danh và Lâm Giang bước ra phòng.
Bọn hắn tới lều của Trình Quân đội trưởng.
Khi thấy và nghe Lâm Giang nói, không biết là do ảo giác hay thế nào, Lâm Giang rõ ràng nhận ra sắc mặt Trình Quân thật sự không tốt khi nhìn Lâm Giang.
Nhưng do cả 2 cùng đồng ý nên được phép đánh nhau với tư cách luận bàn, có Trình Quân giám sát.
Không lâu lắm, Lâm Giang và Vô Danh lên lôi đài, phía dưới cũng tụ tập một số người, có cả Lục Siêu bọn người.
Bọn hắn ngoại trừ lúc Lâm Giang cùng Minh Viễn đối thoại thì không nghe gì hết, lúc nghe nói Lâm Giang và Vô Danh đánh nhau thì lập tức chạy đến xem. Có thể nói cả 2 người đều đối nghịch với bọn hắn.
“Ở đây có trận pháp cách âm, nói ngươi thấy được gì khi đó”
Một giọng lạnh lùng cực điểm vang lên, Vô Danh đứng một mình trên lôi đài, gió thổi làm mái tóc của hắn hơi bồng bềnh, trong mắt mọi người nhan giá trị của hắn ào ào +10.
Nghe có trận pháp làm Lâm Giang cũng hơi tò mò đánh giá xung quanh nhưng cũng nhanh chóng tập trung lại.
“Hắc ám hệ thiên phú!”, Lâm Giang thẳng thắn
Trận pháp cách âm sẽ được đổi thành trận pháp gia cố khi kết thúc đối thoại, thực sự rất chuyên nghiệp, đã Vô Danh không sợ bị lộ thì Lâm Giang cũng nói thẳng có gì hắn tự chịu.
Vừa nghe Lâm Giang trả lời ánh mắt Vô Danh lạnh xuống cực điểm, cảm giác như không khí sắp đóng băng giống như.
“Ngươi cũng có thiên phú? Chỉ có thiên phú mới có thể cảm giác lẫn nhau được”
“Ngươi nói không đúng nhưng không sai. Chỉ là thiên phú, cần gì phải dấu nó đi”
“Có được thiên phú trong quân đội không tốt, ngươi muốn cả đời sống trong đây?” nói đến đây ánh mắt của Vô Danh cũng tăng được một chút nhiệt độ, Lâm Giang cũng hiểu và còn cảm thấy Vô Danh giấu đi một chút gì đó.
“Đương nhiên là không, về phần này ta và ngươi hơi giống nhau”
Vô Danh nhìn Lâm Giang thêm một chút không nói.
“Vậy để ta xem ngươi có tư cách tham gia với bọn ta không đã”, Vô Danh ngay lập tức lao lên
“Là ta xem!”, Lâm Giang mang nụ cười hét lên, sau đó cũng lao lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.