Mọi người nhìn Bạch Thừa Ngôn ăn xong cũng không còn tâm trạng gì ăn nửa (muốn nôn í) với lại thức ăn trong nhà bếp hiện tại đều nằm trên bàn này, bọn họ muốn ăn cũng không thể ăn được.
Hạ Tuyết suýt nôn rồi, ghê quá đi. Nhưng người như ông ta dám bắt tiểu thư nàng làm vật thế thân không yêu thương tiểu thư, cả thức ăn này cũng không xứng ăn. Bạch Kiếm Anh có ý cười cũng nhanh biến mất.
"Ta ăn no rồi, muốn đi dạo a" Bạch Kiếm Anh xoa bụng nói. Nàng rõ ràng là đói muốn chết a. Thức ăn ở đây thật tệ không ngon như của nghĩa mẫu nàng làm. Đành ra ngoài ăn, sẵn tiện dạo chơi một bữa, cũng đã mười năm nàng chưa trở về nơi này.
"Chuyện này..." Lý Dao phân vân nhìn Bạch Thừa Ngôn.
"lão gia, phu nhân yên tâm đã có Hạ Tuyết đi cùng tiểu thư. Nếu như không chiều theo ý tiểu thư... " Hạ Tuyết hiểu ý mà giúp Bạch Kiếm Anh, dù sao nàng cũng đói rồi.
"Thôi được, cho người đi theo bảo vệ đại tiểu thư" Bạch Thừa Ngôn vội lên tiếng, Bạch Kiếm Anh này cũng thật khó chiều. Tiếng đại tiểu thư vừa phát ra liền làm cho mẹ con Bạch Ngọc Lan chau mà. Trước khi Bạch Kiếm Anh trở về, đại tiểu thư chính là Bạch Ngọc Lan.
Kiếm Anh cũng chỉ thầm khinh bỉ, đại tiểu thư? Trong lòng họ xem nàng là đại tiểu thư thật hay sao? Nàng đã trở về hơn một ngày, thừa tướng đại nhân cao cao tại thượng đây tuy bề ngoài đối xử rất tốt, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-vuong-gia-cuc-sung-ngoc-phi/3138486/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.