Bệnh viện quốc tế Jes.
Ngôn Thần Ngạo đứng trước phòng cấp cứu cứ đi qua rồi đi lại với biểu cảm căng thẳng như đạp phải mìn khiến vệ sĩ đứng cạnh căng thẳng theo.
Một lát sau, đèn phòng cấp cứu vụt tắt, một vị bác sĩ nữ bước ra vừa tháo khẩu trang xuống còn chưa kịp thở thì Ngôn Thần Ngạo đã xông tới, cất giọng gấp gáp:
“Bác sĩ! Cô ấy sao rồi.”
Bác sĩ nhìn anh không vui:
“Chỉ bị thương ngoài da, không nghiêm trọng lắm, chiều mai có thể xuất viện.”
Ngôn Thần Ngạo rối rít: “Cảm ơn bác sĩ.”
Vệ sĩ bên cạnh mừng thầm trong lòng, nếu mà Lâm Di có mệnh hệ gì cậu chủ sẽ lột da họ mất. Lần sau chắc họ không dám tự ý hành động như vậy nữa đâu, họ không muốn mất việc.
“Các người đứng ở ngoài thay phiên nhau canh gác.” Ngôn Thần Ngạo ghìm xuống những bực tức trong lòng, chỉ tay về phía vệ sĩ uy nghiêm ra lệnh.
“Vâng” Bọn họ răm rắp tuân lệnh bằng một câu đồng thanh.
Hôm đó Ngôn Thần Ngạo không về nhà cũng không cho ba mẹ mình biết, nhất là mẹ và Uyển Nhu càu nhàu trách mắng nghe mà nhức đầu, thà tự anh chăm sóc cô còn hơn.
Bạch Tuệ San ở nhà ôm điện thoại chờ đợi tin vui từ bọn chúng mãi không thấy đâu, cô ta bắt đầu rầu rĩ lo lắng chẳng lẽ lại thất bại nữa. Cô ta như muốn phát điên lên.
Đang căng thẳng điện thoại có người gọi đến. Là Trịnh Vỹ Tuấn, cô ta nuốt nước bọt lấy hết dũng khí để nghe máy:
“Hai thằng đó bị công an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-tong-tai-xin-nuong-tay/1722784/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.