Đại thúc đi đến cửa phòng của Tiêu Linh Khâu, nhẹ nhàng gõ cửa.
Một thanh âm yếu ớt truyền ra: “Mời vào…”
Y vặn nắm cửa, nhìn thấy mẹ mình suy yếu nằm trên giường, lo lắng đi tới bên cạnh.
“Mẹ à… mẹ bị sao vậy? Sao lại đột nhiên sinh bệnh?” Nhìn người mẹ từ nhỏ đã đối đãi ôn nhu với mình ốm đau, đại thúc liền đau lòng không ít.
“Không sao đâu… Chỉ là mẹ làm việc hơi quá độ nên thân thể sinh mệt nhọc thôi…” Tiêu Linh Khâu mỉm cười với y.
“Lại không gọi điện cho con nữa…” Đại thúc ghé lên giường, nhẹ nắm lấy bàn tay tái nhợt của bà.
“Con rời cô nhi viện… mẹ đi đâu tìm con được?”
“Thật có lỗi! Con quên mất! Để con lưu lại số điện thoại cho mẹ, sau này nếu có chuyện gì nhất định phải báo cho con!” Từ sau khi làm quản gia cho nhà họ Ám, điện thoại khi xưa mua lại được lấy ra. Nói thật, chứng kiến hai đứa con vẫn trân trọng sử dụng làm đại thúc thực cảm động… Đã là ông chủ lớn, thừa sức mua được điện thoại sang trọng, đắt tiền hơn, nhưng hai đứa vẫn dùng điện thoại y tặng cho hôm sinh nhật, thậm chí số cũng không đổi.
“Nếu đã rời cô nhi thì chắc hẳn con đã tìm được bọn họ?” Tiêu Linh Khâu nhớ lại bữa tiệc hôm nọ, liền đoán ra ngay nhà họ Ám sẽ có biện pháp tìm được Tiểu Nhưng. Quả nhiên không hề sai!
“Vâng… đúng thế ạ! Mẹ à, con đã từng nói với mẹ đấy! Hai đứa mấy năm nay đều không buông tha việc tìm kiếm con,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-song-bao-thai/1304043/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.