Tiêu Phàm co rúc người khóc nức nở một mình tại một góc của quán rượu hẻo lánh, cực kỳ giống một cô vợ nhỏ bị ức hiếp.
Lão Bach mang một cái ghế dài ra và ngồi xuống, vì lâu ngày không được tu sửa nên mạt gỗ rơi xuống lả tả.
Lão tiện tay vơ lấy một vò rượu, uống ừng ực.
“Mấy cô cậu còn trẻ mà cũng thật là... Một thằng đàn ông lại ngồi khóc sướt mướt như thế thì còn ra cái thể thống gì nữa, không sợ người ta cười cho à!”
Khi lão nói chuyện, mùi rượu thơm lừng phả ra từ miệng lão tỏa khắp quán rượu.
“Ai bảo ông chẳng nói lời nào mà đã... ấy... mông tôi...” Lúc Tiêu Phàm nhắc đến chữ “mông”, giọng đã bé đến mức chẳng thể nghe rõ.
“Cậu có cho tôi cơ hội nói chuyện không? Vừa thấy tôi đi tới là đã lo chạy trối chết y như gặp phải thú dữ ấy! Với lại cái mùi đó chỉ có trên mông của mỗi mình cậu thôi, mũi của lão già này thính lắm đấy nhé!”
Lão Bach còn chẳng thèm liếc Tiêu Phàm lấy một cái, chì cầm vò rượu lên uống thêm một ngụm nữa rồi khà ra một hơi, đã vô cùng.
“Ông không chịu cầm gương soi thử xem lúc nhào tới trông ông kinh khủng thế nào, dễ làm người ta hiểu nhầm lắm đấy!” Tiêu Phàm sôi máu gào lên.
Lão Bach nghe được câu này thì quay qua trừng hắn một cái.
Tiêu Phàm lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Hừ, người thông minh phải biết thức thời!
“Ông lão tôi đây cũng anh hùng khí phách lắm chứ, đâu đến nỗi tệ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-doanh-dia/4583871/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.