Nghĩ lại, đoạn thời gian này đều trôi qua rất bình thường, thanh thản, không có hưng phấn và nhiệt huyết một chút nào.
Trời ơi, thời gian buồn chán thế này tới bao giờ mới kết thúc đây? Cứ suy nghĩ như vậy thì Tiêu Phàm đã về tới ngôi nhà nhỏ bằng đất quen thuộc kia...
“Đi lâu như vậy mà chỉ nhặt được ngần này thôi sao? Thôi được rồi, đi tới quán rượu của lão Bach ở phía tây toà thành mua cho tôi vài bình rượu đế đi.” Lilith đuổi Tiêu Phàm giống như đuổi ruồi vậy, trước khi Tiêu Phàm đi ra còn đạp vào mông Tiêu Phàm một cước rất mạnh nữa.
Một mình đứng ở ngoài cửa, ngước mắt lên nhìn bầu trời màu đỏ máu, Tiêu Phàm cảm thấy mình rất cô đơn khi ở trong cái trận doanh này...
Có lẽ kinh phí của tổ thiết kế không đủ rồi, kiến trúc của thành Ác ma Abandon đều là những bãi đất lớn nhỏ cả ngàn dặm chẳng có gì khác biệt, giống như những tòa thành bằng cát mà các bạn nhỏ trong trường mẫu giáo thường nghịch.
“Quán rượu của lão Bach?” Hóa ra ông chủ của quán rượu này gọi là lão Bach. Quán rượu này trông có vẻ bá khí hơn một chút so với những ụ đất khác. Ụ đất của người khác khá nhỏ còn ụ đất của lão Bach thì lớn hơn.
Không có Hổ Nữu nói nhiều đi bên cạnh chẳng hiểu sao lại khiến cho tâm trạng của Tiêu Phàm cảm thấy không được tốt nên ác cảm đối với kiến trúc của thành Ác ma Abadon cũng tăng lên vài phần.
Trên cổng tò vò phía ngoài phòng ốc có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-doanh-dia/4583870/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.