Đối với câu hỏi của Hạ Vũ Thiên, Lâm Viễn không gật nhưng cũng không lắc, anh ôm Kim Mao cùng nhau ở lại.
Chứng kiến hành động này, Hạ Vũ Thiên có phần bất ngờ, lẽ nào chỉ ít đồ ăn, một con chó lông vàng là đủ để thu phục một Lâm Viễn cứng đầu?
Lâm Viễn không nói gì, lại tiếp tục cuộc sống của mình. Trong khoảng thời gian này, anh vẫn thảnh thơi bên Hạ Vũ Thiên, gắng vỗ béo bản thân, vẫn lôi thôi lếch thếch, vẫn sống khép kín lại cứng đầu, thường giận Hạ Vũ Thiên đến trợn trắng mắt, nhưng đã không còn như chó với mèo nữa.
Những ngày bình yên như vậy cứ thế trôi qua khoảng chừng nửa tháng, không thể phủ nhận là không hạnh phúc. Cứ sáng sáng Lâm Viễn lại bị Mao Mao liếm tỉnh, Lâm Viễn gọi kim mao là Kim Mao thật, nên nhũ danh của nó sẽ là Mao Mao, tên đầy đủ là Lâm Kim Mao.
Khi tỉnh giấc, Hạ Vũ Thiên luôn ở bên anh.
Dạo đó người kia thường xuyên làm việc tại nhà, có đi ra ngoài cũng sẽ lôi Lâm Viễn theo.
Buổi sáng, anh phải bám sát gót Hạ Vũ Thiên vội vội vàng vàng xử lý công việc, đến trưa thì đi ăn, chiều tham gia vài hoạt động giải trí linh tinh lang tang, đánh golf, xem trình diễn thời trang, tỉnh lược nhiều thứ… Tuy thế chừng ba bốn giờ chiều nhất định sẽ được về nhà.
Sau ấy, Lâm Viễn sẽ xem phim, Hạ Vũ Thiên đôi khi làm việc, đôi khi chơi với anh. Cơm tối hầu như toàn gọi ngoài, ăn xong thì đi dạo, rồi thì tắm rửa, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-chi-danh-hinh-bong-ac-ma-chan-dung-ac-ma/1402182/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.