Sau đó, Tống Hy biến đâu mất, tới khi sắc trời nhá nhem tối, mặt trời sắp xuống núi vẫn chưa thấy anh trở về.
Lâm Viễn ngồi trong phòng Hạ Vũ Thiên nhìn anh ta đờ đẫn tựa trên giường nghĩ ngợi đâu đâu, bề ngoài có vẻ bình thường, nhưng dù gì lúc này tốt nhất không nên đi chọc anh ta. Chân đã được băng bó cẩn thận, Lâm Viễn đi dép nhảy lên nhảy xuống, tới cửa thì gặp Tiêu Thuỵ gục đầu ngồi bên bờ hồ cách đó không xa, vẻ mặt cứ như mai là ngày tận thế.
Lâm Viễn thở dài, chán ngán lắc đầu, người kia còn đáng sợ hơn Hạ Vũ Thiên, thôi thì cứ ở yên đây, vậy là lại nhảy nhảy trở về. Ngồi trên sô pha một lúc thấy bứt rứt anh liền đứng lên, thật buồn thối cả ruột. Hạ Vũ Thiên vẫn ngồi đơ ra ngây ngốc nghiên cứu trần nhà.
Lâm Viễn đến phải xin hàng, anh lấy laptop, nhảy loi choi tìm dây mạng trong phòng, nhưng xoay ngược xoay xuôi đến cả buổi cũng không thấy đầu dây mạng.
Cuối cùng, Lâm Viễn cực chẳng đã đành đi đến bên Hạ Vũ Thiên, chọc chọc tay anh ta. “Nè, quấy rầy chút.”
Hạ Vũ Thiên hoá ra vẫn còn sống, quay sang nhìn Lâm Viễn.
“Mạng.” Lâm Viễn cẩn trọng nói. “Có dây nối mạng không?”
Hạ Vũ Thiên thở dài. “Không có.”
“Há?” Lâm Viễn nhăn mũi. “Sao đến mạng cũng chẳng có?”
Hạ Vũ Thiên trừng mắt đáp, “Chỗ này là trên biển!”
Lâm Viễn lẩm bà lẩm bẩm – sớm biết đã trữ ít hàng đến đây. Rồi khoát tay với Hạ Vũ Thiên, “Quên đi, anh cứ tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-chi-danh-hinh-bong-ac-ma-chan-dung-ac-ma/1402172/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.