Lâm Viễn vừa giảng giải một trận xong, bỏ lại Hạ Vũ Thiên mắt chữ O mồm chữ A thong dong đi khỏi. Rời phòng, anh đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này căn bản là một hải đảo nhiệt đới bị chặt bớt cây, rồi ụp cái lồng thuỷ tinh to tổ chảng lên trên khu nhà.
“Ê, nhà quê.” Tiêu Thuỵ đi tới chỗ Lâm Viễn, híp mắt nhìn anh.
Lâm Viễn nhìn lại, cười toả nắng. “Nhóc vô lại.”
Ánh mắt Tiêu Thuỵ trở nên nguy hiểm. “Đừng ỷ vào được dựa hơi Hạ Vũ Thiên, nói cho mà biết, Hạ Vũ Thiên chẳng chóng thì chày cũng phải kết hôn với Tần Dụ!”
Lâm Viễn nhún vai. “Tôi biết, Tần Dụ thật bất hạnh.”
“Cậu…” Tiêu Thuỵ cười gằn. “Đúng là không hiểu chuyện, Hạ Vũ Thiên là người đàn ông tốt được bao nhiêu kẻ mơ ước.”
“Thì sao?” Lâm Viễn tỉnh bơ nói. “Phụ nữ cần gì đàn ông tốt như vậy? Bọn họ hẳn nên chọn người mình yêu chứ.”
“Một năm sau, cậu tính sao?” Tiêu Thuỵ chợt hỏi. “Có muốn xuất ngoại không?”
Lâm Viễn bước về phía trước, thấy một cái hồ hình tròn liền hiếu kỳ đi tới ngồi chồm hỗm bên bờ ngắm rặng san hô rực rỡ dưới làn nước. “Tôi không dự định ra nước ngoài mà sẽ về thành phố hồi trước tiếp tục những tháng ngày ăn không ngồi rồi.”
“Kém cỏi.” Tiêu Thuỵ cũng ra ngồi xổm cạnh anh. “Cậu có biết, thật ra tôi là sát thủ…”
Lâm Viễn nhìn thoáng qua Tiêu Thuỵ. “Ờm, tôi cũng đoán được, anh bắn rất giỏi, kỹ thuật siêu hạng.”
“Đương nhiên.” Tiêu Thuỵ có vẻ đắc ý, nói tiếp, “Cậu cũng coi như thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-chi-danh-hinh-bong-ac-ma-chan-dung-ac-ma/1402171/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.