Nhưng tơ máu biến thành màu đen không thay đổi trong nháy mắt, mà là như một mồi dẫn lửa, chậm rãi chạy tới từ một chỗ khác.
Trong mười mấy người bọn họ, có phạm nhân tơ nhện trên đầu đã đen hơn phân nửa, có người thì biến thành màu đen mà không có dấu hiệu gì, còn Sỏa Đại Bưu, thì thuộc về trường hợp trước.
Gã từng nghĩ hết tất cả cách cắt tơ máu trên đầu, thậm chí ngay cả đầu tóc vốn đã không nhiều cũng cạo sạch, nhưng sợi tơ máu phía trên kia vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.
Mắt thấy màu đen biểu thị cái chết sắp lan đến gốc tơ máu, Sỏa Đại Bưu vốn đang chán nản chờ chết, lại đột nhiên dâng lên một tia dục vọng muốn sống mãnh liệt cuối cùng.
Lại thấy gã lấy ở đâu ra một mảnh tole sắc bén, tiếp theo điên cuồng hét lên dùng mảnh tole kia cắt da đầu của mình.
Lượng lớn máu tươi chảy ra từ chỗ đau, nước mưa rơi phía trên, tạo nên từng điểm từng điểm đỏ tươi trên mặt đất.
"Vì sao cắt không được! Vì sao cắt không được!"
Động tác của Sỏa Đại Bưu càng lúc càng kịch liệt, rất nhanh, gã hoàn toàn biến thành một người máu, còn tơ máu nối liền trên đỉnh đầu trở nên máu thịt lẫn lộn.
Mấy phạm nhân bên cạnh gã đều bị dọa sợ choáng váng, thế nhưng với loại hành vi tự hại mình này của Sỏa Đại Bưu, bọn họ không có sức ngăn cản, vì Sỏa Đại Bưu không phải muốn tự sát, mà là muốn liều mạng sống tiếp.
Nhưng tơ máu vẫn không sứt mẻ, theo đoạn trong cùng nhất biến thành màu đen, Sỏa Đại Bưu toàn toàn biến mất trong một tiếng kêu rên vô lực, hoàn toàn biến mất trong đêm mưa tràn đầy tuyệt vọng.
Mười mấy phạm nhân còn lại mặt xám ngoét đợi Tử Thần đến thăm.
Hiện tượng như vậy xảy ra trong từng khu vực của nhà ngục Hắc Thiết, số lượng phạm nhân giảm nhanh kinh người, lúc này đã còn không tới một phần ba.
Mưa xối xả vẫn vô tình rơi xuống, thời gian lạnh lùng trôi đi trong tiếng gào thét đầy tuyệt vọng nghênh đón bình minh.
10 giờ sáng, nước mưa vẫn không có ý tứ ngừng rơi, do mây đen bao phủ, và mạng nhện to lớn phía trên bao phủ, khiến nhà ngục Hắc Thiết hầu như không thấy được bao nhiêu ánh sáng, chỉ có màu đỏ và đen thuần túy nhất.
Thấp thỏm chờ đợi mấy tiếng đồng hồ, lúc này Hạ Thiên Kỳ phát hiện, giết chóc của ác quỷ có tính giai đoạn.
Bắt đầu từ sáng sớm cho tới khi hết buổi sáng, không biết có phải đã thu thập đủ linh hồn hay không, từ sáng sớm trở về sau, lại không xảy ra tình huống có người mất tích nữa.
Có điều không có người biến mất, không có nghĩa không có chuyện đáng sợ xảy ra.
Vì ở giữa không trung trung tâm nhất của khu nhà ngục Hắc Thiết, vị trí trung tâm của mạng nhện máu đột nhiên xuất hiện một con ác quỷ mặc bộ đồ máu, toàn thân đầy vệt màu đen.
Toàn thân ác quỷ kia đều là lưỡi, không, nói chính xác, là toàn thân ác quỷ từ trên xuống dưới đều là từng cái miệng kinh tởm. Những cái miệng kia không ngừng khép mở, mỗi lần khép mở đều có một cái lưỡi màu xám trắng thè ra, tiếp theo nuốt hơn phân nửa số mặt người treo trên mạng nhện.
Số cái miệng chừng hơn mấy chục, rậm rạp khắp toàn thân, bất kể là tay chân, thậm chí là lưng hay cổ, đều có cái miệng không ngừng khép mở thè lưỡi.
Ban đầu lúc Hạ Thiên Kỳ thấy ác quỷ này, ác quỷ vẫn chưa có hình người nào, chỉ có thể thấy một bộ đồ máu màu sắc rất yêu dị.
Thế nhưng sau khi vừa trải qua một đêm giết chóc này, trong bộ đồ máu bắt đầu chậm rãi mọc ra tứ chi của nó, đến lúc hoàn toàn biến thành hình người.
Nhìn từ trên thân thể, ác quỷ này chính là phó trưởng ngục, nhưng có không có tóc, đồng thời trên đỉnh đầu còn có một cái lỗ lớn như miệng chén.
Trong lỗ trống kia không ngừng có quỷ khí nhè nhẹ bốc lên, giữa cuồng phong bão táp, loáng thoáng có thể nghe được tiếng kêu rên thảm thiết.
Ác quỷ treo mình phía trên rõ ràng như thế, những người may mắn sống sót trong nhà ngục tự nhiên đều nhìn thấy.
Bọn họ không những có thể thấy ác quỷ, càng có thể thấy những người biến mất kia đi đâu.
Không hề nghi ngờ, sau khi biến mất bọn họ đều xuất hiện trên mạng nhện xung quanh ác quỷ, chỉ là không có cơ thể của mình kia, mà chỉ còn lại vẻn vẹn một đoàn mặt người như sương mù.
Số lượng chừng hơn mấy trăm, rậm rạp chằng chịt được treo ở phía trên, bị mấy cái lưỡi trên người ác quỷ kia đâm thủng, cuốn vào từng cái miệng há ra cắn xé.
Cái chết đột nhiên ập tới là không phải cái chết đáng sợ nhất, đáng sợ thật sự là có thể thấy cái chết, đoán được cái chết.
Lúc này chắc chắn người trong nhà ngục chính là loại trạng thái này, từ lúc ác quỷ kia còn chưa hiện thân, lúc những phạm nhân mất tích kia không xuất hiện lần nữa, bọn họ còn có thể tự đánh lừa nhận định của mình, có thể những người mất tích kia đều còn sống.Nhưng lúc này, bọn họ lại hoàn toàn bỏ quáy niệm ngu xuẩn này.
Mất tích chẳng khác nào chết, đồng thời chắc chắn còn thê thảm hơn so với cái chết bình thường vô số lần.
Trong thời gian mấy tiếng đồng hồ, đã có không dưới mười tên phạm nhân đang sợ hãi mà chọn vào đường tự sát, càng có rất nhiều người như bị dọa sợ mà phát điên.
Mặc dù cũng có một phần, vẫn tiếp tục ôm hy vọng cắn răng kiên trì, thế nhưng theo thay đổi của tơ máu trên đầu, cũng đều đi từng bước một lui sát tới biên giới tuyệt vọng.
Nhưng bọn họ cũng không biết là, đây chỉ là món ăn khai vị trước khi tuyệt vọng thật sự tới nơi, ác quỷ cũng không hoàn toàn thể hiện hết hình thức chém giết của nó.
Theo thời gian trôi qua, theo số lượng phạm nhân giảm bớt đi, trong tòa lầu ký xúc xá vốn ầm ĩ sớm đã thành trở nên tĩnh mịch như không người.
Cũng trong bầu không khí này, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt cảm thấy cả người mệt mỏi, hầu như tới mức khó mà hít thở.
Cách thời gian kỳ đóng băng năng lực của bọn họ kết thúc, còn lại mười mấy tiếng cuối cùng, mà trong mười mấy tiếng đồng hồ này sẽ xảy ra gì, đừng nói những phạm nhân cảm thấy bất an kia không bết, ngay cả bọn họ cũng khó suy đoán.
Lần trước bọn họ theo Ngô Địch tới đệ nhị vực, vẻn vẹn chỉ là một khảo nghiệm mô phỏng Ngô Địch giành cho bọn họ, mà lần này mới thật sự là thực chiến.
Đệ nhị vực, được rất nhiều quản lý cấp cao xưng là quốc gia chết chóc, hầu như mỗi lần sự kiện mở ra, đều kèm theo một trận tàn sát cực kỳ tàn ác.
Chứ không phải như những gì Hạ Thiên Kỳ cho, không có quản lý cấp cao nào chết ở đệ nhị vực, trên thực tế quản lý cấp cao chết ở đệ nhị vực chắc chắn không phải số ít.
Dù sao cái chức vị như quản lý cấp cao này, trong mỗi Minh Phủ ở hiện thực thật sự rất nhiều.
Sở dĩ Hạ Thiên Kỳ chưa từng nghe nói, là vì không cần biết là đệ nhất Minh Phủ, hay là đệ nhị Minh Phủ, cũng không có nhiều người có dũng khí dám qua lại đệ nhị vực.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao, một khi đạt tới cái cấp bậc quản lý cấp cao này, thực lực sẽ rất khó tăng lên nữa.
Vì bọn họ sợ chết, hoàn toàn không dám tới đệ nhị vực tham dự sự kiện, nên mới làm vương làm tướng trong hiện thực.
Nên những nhân vật như Lương Nhược Vân, Thạch Quỳnh, Mặt Sẹo kia, trong Minh Phủ có thể được gọi là người tài. Cũng chính vì vậy, nên thực lực của bọn họ mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những quản lý cấp cao cùng cấp bậc khác.
Lãnh Nguyệt vẫn đang ngó chừng tình huống ác quỷ bên kia, Hạ Thiên Kỳ cả đêm không ngủ, thần kinh căng thẳng kịch liệt, liên tưởng tới buổi tối còn có trận đánh ác liệt phải đánh, không khỏi nói với Lãnh Nguyệt:
"Lãnh thần, tôi nghỉ ngơi một hồi, sau đó đổi lại anh nghỉ ngơi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]