Một quyền này, Hạ Thiên Kỳ không nương tay chút nào, toàn lực đánh vào trên mặt tên lùn kia, tên lùn kêu thảm thiết một tiếng, nửa khuôn mặt lõm vào, thân thể vô lực bay ra ngoài, cũng va vào đám phạm nhân vừa chửi rủa vừa xông tới sau lưng muốn xông lên kia ngã một mảng lớn.
Tên phạm nhân lùn nằm dài trên đất, dĩ nhiên đã là thở ra thì nhiều hít vào thì ít.
Vẻn vẹn một quyền đã đánh chết một người trưởng thành, điều này khiến cho dám phạm nhân vốn muốn bắt Hạ Thiên Kỳ làm chỗ trút ra phẫn nộ như bị dội một chậu nước lạnh, chen chúc nhau vào trong phòng túc xá tức khắc trở nên yên tĩnh lại.
Hạ Thiên Kỳ chà chà nắm tay dính vết máu trên quần áo, sau đó mặt khinh thường nhìn đám phạm nhân vẫy vẫy tay, mặt lộ vẻ khinh thường cười lạnh nói:
"Không phải muốn sớm gửi hồn đi hay sao, vậy còn chờ gì nữa, tới đi!"
Đám phạm nhân nhìn Hạ Thiên Kỳ như quái vật, sắc mặt mỗi người đều trắng bệch tới cực điểm.
Không người nào đám mở miệng, ngay cả tiếng thở ồm ồm cũng không có, yên tĩnh như thế không có sinh mệnh sống nào vậy.
"Có phải tim các người bị chó ăn hết rồi hay không, không có tôi, các người cho là mình có thể qua tới bên này? Không có tôi, các người cho là đám người trong nhà ngục kia sẽ tha cho các người rời khỏi nhà lao?
Nói cho các người biết, nếu không có tôi, đám bạch nhãn lang* các người sớm đã chết rồi!
*Bạch nhãn lang: hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.
Tôi muốn cố gắng bảo vệ một mạng cho các người, nhưng các người hồi báo tôi kiểu gì? Không những không cảm kích, ngược lại còn cho là tôi đang hại các người.
Không muốn chết thì cút hết cho tôi, không thì mẹ nó tôi thế nào cũng phải ngắt từng cái đầu chó của các người xuống!"
Các phạm nhân bị Hạ Thiên Kỳ mắng sửng sốt một chút, không người nào dám cãi lại, vì Hạ Thiên Kỳ nói cũng không sai, nếu không phải trong tâm hắn tồn tại chút thương hại, đám phạm nhân này hoàn toàn không có khả năng tới địa giới của cảnh ngục, càng không thể nào rời khỏi phòng giam chỗ ở của mình.
Sau khi dần tỉnh táo lại, trong lòng đám phạm nhân xảy ra ý hối hận, thế nhưng không một ai dám nói gì, vì đều rõ ràng lần này là bọn họ hoàn toàn đắc tội chết với Hạ Thiên Kỳ.
Nên không bao lâu, các phạm nhân đều từng người ủ rũ cúi đầu, trong lòng phức tạp lui ra ngoài.
Chỉ còn lại Trương đầu còn có Vương Xương ngồi ở bên tường, không biết hai người không muốn đi, hay sau khi biết tình cảnh của bọn họ rồi bị dọa sợ tới đi không đặng.
Nghĩ tới lúc đám phạm nhân kia muốn xông tới vây đánh hắn, hai người kia đều không có tới một chút ý tứ ngăn cản nào, ánh mắt Hạ Thiên Kỳ nhìn bọn họ cũng không có tới một chút cảm tình, lạnh lùng nói:
"Hai người các người còn ngồi ở đây, chẳng lẽ còn chờ tôi tự tay tiễn các người lên giường sao?"
Nghe giọng nói không mang theo chút cảm tình gì của Hạ Thiên Kỳ, Vương Xương chợt rùng mình một cái, ngay sau đó phản ứng kịp, liên tục cầu xin nói:
"Lão đại, anh có thể thì nhất định phải cứu em, em không giống những người bên ngoài kia, em đối với anh là trung tâm, em..."
"Bây giờ nói mấy lời hời hợt này có ý nghĩa sao? Vừa rồi ông đã làm gì, sao tôi không thấy ông có biểu hiện lòng trung thành với tôi?
Tôi nói với các người một lần cuối cùng, sống chết của các người tôi không quản được, cũng hoàn toàn không có hứng thú quản.
Các người vốn là người đáng chết, với cái chết vốn nên sớm có giác ngộ mới đúng, kết quả lại biểu hiện còn không bằng đám người bên ngoài kia!"
Lời nói này như đao nhọn, hung hăng cắm vào trong lòng Vương Xương và Trương đầu.
Vương Xương cũng tàm tạm, chỉ ngơ ngác nhìn Hạ Thiên Kỳ một lúc, lại tiếp tục cầu khẩn, còn Trương đầu thì không nói gì mà bò dậy trên mặt đất, tiếp theo đi tới vị trí chỗ Hạ Thiên Kỳ.
Không dừng lại bên cạnh hắn, Trương đầu đi lướt qua bả vai của hắn, tiếp theo đi tới trước cửa sổ, có chút cố sức leo lên bậc cửa sổ, sau khi không ngừng hô to mấy tiếng, lại đột ngột nhảy xuống.
Thấy Trương đầu vậy mà chọn kết quả mình nhảy lầu, trên mặt Hạ Thiên Kỳ cũng nổi lên chút kinh ngạc, vốn là nội tâm bình tĩnh lại cũng lần nữa nhấc lên một chút gợn sóng.
Chuyện của Trương đầu hắn từng nghe qua, làm một người cha tự tay giết hại hung thủ làm tổn thương con gái của mình, mặc dù pháp luật không phép, nhưng cách làm của ông ta cũng không sai.
Từ lúc ông ta quyết định báo phù cho con gái, đồng thời trong một khắc hành động kia, ông ta đã xem nhẹ sống chết. Chỉ là sau khi ngoài ý muốn đi vào nhà ngục Hắc Thiết này, lâu ngày dưỡng thành thói quen còn sống.
Trên thực tế không cần biết là với Trương đầu, hay là với những người khác trong nhà ngục Hắc Thiết mà nói, có thể còn sống kỳ thực là một loại thói quen.
Chỉ là sau khi dưỡng thành thói quen còn sống, lại theo bản năng sợ hãi cái chết mà thôi.
Hạ Thiên Kỳ đoán không ra, Trương đầu chọn tự sát, là vì một phen châm chọc mình mới nói kia, hay là ông ta tự nhận mình chết chắc rồi, nên muốn cho mình một cái chết thoải mái hơn. Nhưng không cần biết đáp án là loại nào, tâm tình của hắn đều trở nên có chút không xong.
Không có nguyên nhân gì, tâm tình chỉ đơn thuần sụp đổ, thế thôi.
"Nếu ông có thể trụ qua một ngày này, tôi sẽ thử cứu ông rời đi."
Hạ Thiên Kỳ không muốn nói nhảm với Vương Xương thêm nữa, do dự một chút, vẫn là cho đối phương một cam kết không có ý nghĩa gì.
Vương Xương nghe xong cũng không cảm thấy Hạ Thiên Kỳ đang qua loa với gã, vẻ mặt vốn ảm đạm tức khắc trở nên kích động, không ngừng chắp tay cảm ơn Hạ Thiên Kỳ. Sau khi Vương Xương rời đi, Hạ Thiên Kỳ đốt một điếu thuốc thơm rồi cũng ngồi trên giường, trong túc xá chỉ còn lại vẻn vẹn hai người hắn và Lãnh Nguyệt.
Trong quá trình, Lãnh Nguyệt vẫn chưa từng mở miệng cho dù là nói lên một câu nói.
Mãi đến khi loại trạng thái yên tĩnh này giằng co khoảng mười phút sau, Lãnh Nguyệt mới đột nhiên nhìn Hạ Thiên Kỳ hỏi:
"Cái chết của phạm nhân kia hẳn có chạm vào anh đi."
"Tôi không có lý do gì sẽ vì hành động tự sát của một tử tù mà cảm thấy khó chịu."
Hạ Thiên Kỳ mạnh miệng không chịu thừa nhận, thế nhưng trong lòng hắn quả thực có chút khó chịu.
"Bất kể là phạm nhân cũng tốt, hay những người bình thường kia cũng tốt, bao gồm cả tôi hay anh cũng tốt, đều vô cùng khát vọng với sinh tồn.
Sinh tồn tức là một loại đau khổ, lại là một loại hạnh phúc, vì không có ai sẽ ôm kỳ vọng cuộc sống rồi sau đó chết đi.
Thiên Kỳ, mặc dù chúng ta đi vào hoàn cảnh lớn này, làm chúng ta thay đổi rất nhiều, cũng khiến chúng ta cảm thấy mạng người hèn mọn, thế nhưng, mặc kệ thế nào chúng ta cũng phải kiên trì một chút, đó chính là chúng ta cũng là con người như bọn họ, mà không thể nào tùy ý cướp đoạt trạng thái sinh mệnh của người khác."
"Anh đang khuyên tôi là bất kể có thế nào, không cần biết với người nào, đều phải thủ hạ lưu tình* sao?"
*Thủ hạ lưu tình: nhẹ tay.
"Không, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, bất kể đến lúc nào, cũng không nên quên mình là ai, chỉ vậy thôi."
Hạ Thiên Kỳ ném đầu thuốc lá cháy hết xuống giẫm tắt, đoán được ý tứ đại khái trong lời nói này của Lãnh Nguyệt, hắn không nói gì, chỉ là trả lại một câu nói:
"Chờ sau khi sự kiện lần này kết thúc, chúng ta phải tâm sự một chút đi, hoặc giả chúng ta có thể càng hiểu hai bên hơn."
- ---
Vào 3 giờ sáng, nhà ngục Hắc Thiết mất đi tiếng ngáy liên tục trước kia của các phạm nhân, trong nhà lao lớn như vậy không thấy một người, hoàn toàn trống rỗng.
Mạng nhện do tơ màu đỏ hình thành to lớn, như lưỡi đao chém đầu đặt trên cổ của các phạm nhân.
Sỏa Đại Bưu và mười mấy phạm nhân tuyệt vọng lầy lội trên đất, mặc cho giọt mưa nặng nề rơi xuống trên đầu trên người bọn họ.
Trước đó, bọn họ cũng không giống như bây giờ, như một đám phạm nhân tử hình cùng chờ đợi tiếp nhận hành quyết, ngồi ở đây chờ chết, mà là như ruồi đứt đầu, chạy trốn tứ phía.
Một tập thể gần 200 người, trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, chỉ còn lại mười mấy người này.
Số tơ nhện màu đỏ kia như chui vào trong óc bọn họ, mỗi lần có một cái biến thành màu đen, thì báo hiệu trước có một người bốc hơi quỷ dị khỏi thế gian này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]