Chương trước
Chương sau
Dịch: Thụy Vi + Hàn Phong Vũ

Biên: Hàn Phong Vũ​

Nhưng mà nghĩ lại mà nói, tỉ lệ tử vong này cũng là bình thường, dù sao đệ tam Minh Phủ cũng không có đủ tài nguyên riêng để phân phát cho nhân viên phổ thông, từ khi nhân viên phổ thông bắt đầu thời hạn thử việc, sự kiện được tham dự đều chỉ là sự kiện do công ty ủy thác, tỉ lệ tử vong không cao mới là lạ.

Nói đến hắn có thể đi đến ngày hôm nay, ít nhiều cũng có nhiều vận may, ví như lúc hắn thử việc, sự kiện ở nhà sách lớn Tân Hoa, nếu không có bùa hộ mệnh ông nội cho hắn, hắn sớm đã bị giết chết.

Nhưng như đã nói, so với người khác hắn vừa may mắn lại vừa xui xẻo, như lần đầu tiên tham dự thử việc lại đụng phải lệ quỷ, xui xẻo này không phải là người bình thường có thể có được.

Nói chung, vận may vẫn chiếm nhiều hơn một chút, quan trọng nhất là hắn quen biết Lãnh Nguyệt, cũng trở thành bạn tốt với Lãnh Nguyệt.

Nói không khoa trương, nhưng trước kia nếu không có Lãnh Nguyệt giúp đỡ hắn, hắn sớm đã chết không biết bao nhiêu lần.

Trong lòng lần nữa dâng lên cảm kích với Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ cười cười, đốt một điếu thuốc thơm mà hút.

Lại nói tiếp, ngay từ đầu hắn hoàn toàn không có hảo cảm với Lãnh Nguyệt, như Sở Mộng Kỳ đã nói từ đầu, hắn và Lãnh Nguyệt căn bản không chung đường, cũng không biết vì sao lại có thể trở thành bạn, đồng thời quan hệ lại rất tốt.

Sau một thời gian quen biết Lãnh nguyệt, chỉ cảm thấy Lãnh Nguyệt có biết một chút kiến thức về tâm linh, tiếp đó sẽ không biết trời cao đất rộng, giả gái ngạo kiều* giả bộ yêu đương tràn lan.

*Ngạo kiều: ngoài lạnh trong nóng.

Khi đó hắn còn chưa gọi Lãnh Nguyệt là "Lãnh thần" mà gọi là Lãnh tiện nhân, nhìn từ trên xuống dưới hay là bên trong cũng cảm thấy Lãnh Nguyệt là một tiện nhân.

Có điều sau khi tiếp xúc, hình tượng của Lãnh Nguyệt dần dần trở nên tốt hơn, hắn cũng có thể làm một người bạn bao dung. Dù sao mỗi một người đều sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh khác nhau, nếu như đã là bạn, thì ít nhất bao dung là điều không thể thiếu.

Đối với người xa lạ ta còn tôn trọng, thông cảm, với bạn vè vì sao không thể làm nhiều hơn một chút?

Chính là vì đã tỉnh ngộ được, nên hắn và Lãnh Nguyệt, Triệu Tĩnh Thù, Mẫn Mẫn mới có thể đi cùng nhau, đồng thời quan hệ cũng ngày càng tốt.

Nghĩ đến Lưu Ngôn Mẫn, Hạ Thiên Kỳ không khỏi trở nên phiền muộn, cũng như không biết Lưu Ngôn Mẫn đang ở đâu, hiện tại thế nào, hoàn toàn không một chút tin tức.

Nếu như dùng những lời tệ nhất để nói thì là ngay cả sống chết cũng không rõ.

Cũng may là Sở Mộng Kỳ nói với số thông tin và sinh mệnh đều là buộc chung với nhau, một khi người chết, như vậy số thông tin của người này cũng bị gạch bỏ.

Hai ngày trước, hắn còn gọi điện thoại cho Lưu Ngôn Mẫn, thế nhưng bên kia vẫn không ai trả lời.

Trong lòng hắn rất hiểu tại sao Lưu Ngôn Mẫn lại tách ra khỏi bọn họ, chính là nghĩ thực lực của mình đã không theo kịp bọn họ, mà lòng tự ái của hắn lại không cho phép hắn trở thành con ghẻ, trở thành một người bị bảo vệ, nên hắn mới quyết định ra đi.

Nếu hắn ở bên ngoài có thể khiến thực lực tốt hơn, hắn có thể quay lại, nếu như không thì coi như hắn đã chết, có thể sẽ không còn cơ hội xuất hiện cùng bọn hắn, trừ khi có một ngày quỷ vật toàn thế giới đều bị tiêu diệt.

Mỗi người đều có chí riêng, Hạ Thiên Kỳ dù có chí khí rất cao, thế nhưng đổi lại là hắn, hắn tuyệt đối sẽ không đi, mà là ở bên cạnh mọi người, cùng nhau vượt qua, không ngừng cỗ vũ cho mình tiến bộ.

Ngay từ đầu cũng như vậy, hắn là người có thực lực kém, cũng bị cho là con ghẻ, được coi là đội trưởng hậu cần, làm những việc tầm thường mà mọi người không muốn làm.

Mặc dù trong lòng hắn có chút oán trách, nhưng lại luôn một mực nhắc nhở chính mình, nhất định phải có thực lực, nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn, cho nên mới có hắn của ngày hôm nay.

Mặc dù lúc đi học Hạ Thiên Kỳ là học rất tệ, nhưng hắn lại biết tranh thủ cơ hội tiến tới, tự mình nắm chặt, nếu như bản thân không có thực lực, người khác cho anh cơ hội, ngươi sẽ càng chết nhanh hơn.

Tuy trong lòng nghĩ cách làm của Lưu Ngôn Mẫn có chút cực đoan, thế nhưng ngẫm đi ngẫm lại, hắn vẫn tôn trọng quyết định của Lưu Ngôn Mẫn, vì con đường phù hợp với mình không nhất thiết phải phù hợp với người khác.

Lại nói đến người hiểu rõ nhất Lưu Ngôn Mẫn không phải hắn, cũng không phải Lãnh Nguyệt bọn họ, mà là chính Lưu Ngôn Mẫn.

Lưu Ngôn Mẫn từng nói về quá khứ của hắn, so với bất cứ ai trong bọn họ cũng bi thảm hơn, người nhà đều bị quỷ vật giết chết, ngay cả những người bạn tốt cũng bị liên lụy.

Chẳng những như vậy, ngay cả người trong lòng của hắn là Nam Cung Vân cũng bị chết thảm trước mắt, cho nên rất khó để tưởng tượng, như một người có quá khứ bi thảm như vậy, làm thế nào để có thể vượt qua được.

Hắn nói nhiều, có thể là vì một ngày bốn phía đều an tĩnh, hắn sẽ nhớ lại ngày trước, mà những thứ hắn từng trải ấy, hắn không có cách nào có thể thừa nhận.

Hạ Thiên Kỳ ở trong lòng cầu chúc cho Lưu Ngôn Mẫn, hi vọng Lưu Ngôn Mẫn ở bên ngoài tích thu được nhiều thực lực, cũng hy vọng có thể gặp lại hắn lần nữa.

Nhưng chỉ là như vậy, hắn cũng không chủ động đi tìm Lưu Ngôn Mẫn, một mặt là tôn trọng, nhiều hơn là cho hắn thêm một thời gian dài nữa cũng không có đủ nghị lực.

Sau hai tháng rưỡi, sát hạch quản lý cấp cao dạo chơi sinh tử sẽ tới đúng kỳ hạn, thế nhưng độ khó của sát hạch quản lý cấp cao, ngay cả loại người số mệnh nghịch thiên như Ngô Địch, trưởng thành thần tốc cũng cứu tử nhất sinh chớ nói chi là nhân vật nhỏ này như hắn.

Đồng thời căn cứ vào suy đoán của Lãnh Nguyệt lần trước lúc tới nhà hắn kiểm tra trận pháp, thời gian hắn tham dự sát hạch quản lý cấp cao xấp xỉ với thời gian trận pháp trong nhà hắn hoàn toàn sụp đổ.

Hắn không có chút trông cậy nào vào ông nội mình, càng không hi vọng ông có thể nhanh chóng trở về, cho nên hắn phải thông qua sát hạch quản lý cấp cao, dựa vào thực lực của bản thân, để cố gắng giải quyết phiền phức trong gia đình hắn.

Dĩ nhiên, có thành công hay không đối với hắn mà nói đều là địa ngục.

Vì hắn không cách nào sửa chữa trận pháp, càng không có cách khiến mẹ hắn sống lại, càng khó thuyết phục cha hắn hơn.

Vì vậy cho đến bây giờ, hắn không biết đối mặt với chuyện trong nhà thế nào, càng không biết mình rốt cuộc có thể làm gì vì cái nhà này.

Những chuyện vụn vặt này hắn lười nghĩ tới, Hạ Thiên Kỳ nện cái đầu đau âm ỉ của mình một cái, sau đó lại tìm kiếm địa điểm hắn chấp hành sự kiện đoàn thể lần này trên đồng hồ vinh dự - Thôn Tường Phượng.

Thôn Tường Phượng không hẻo lánh như thôn Hồ Lô và thôn Tử Vực mà hắn từng đi trước đó, thực ra diện tích thôn này không quá lớn, còn là một địa điểm du lịch tương đối nổi tiếng.

Vào tháng mười, cứ tới chạng vạng tối, đứng trên đỉnh núi Tường Phượng nhìn phương xa, phía chân trời sẽ hiện ra hai rặng mây đỏ cắt ngang chân trời, mặt trời hạ xuống núi tây, nhìn lại giống một con phượng hoàng lửa giương cánh bay lượn, bay lượn trong trời đất dát vàng rực rỡ.

Cũng bởi vì có phong cảnh này nên thôn Tường Phượng mới có tên "Tường Phượng", ý nói thôn tường thái hòa bình*, cuộc sống của mỗi người có thể hồng hồng hỏa hỏa**.

*Tường thái hòa bình: may mắn, bình an, hòa bình.

**Hồng hồng hỏa hỏa (thành ngữ Trung Quốc): Hình dung thịnh vượng hoặc đời sống giàu có dư giả.

Hạ Thiên Kỳ biết một chút về thôn này, lại tìm được một vài bức ảnh do nhiếp ảnh gia chụp lại, nhìn trong hình chụp, trời xanh mây trắng, dựa núi gần nước, đúng là một nơi tuyệt đẹp.

Chỉ là không biết hai ngày sau, ở đây còn có thể bình yên như bây giờ, không, có thể nhân tố kinh khủng lúc này đang bắt đầu lan tràn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.