Chương trước
Chương sau
Dịch: Witch | Biên: Hàn Phong Vũ​

"Tòa nhà kia chính là lầu quỷ tao đã nói với bọn mày lúc trước, đã thấy chưa, tao không hề lừa bọn mày."

Với tòa lầu quỷ đột nhiên xuất hiện này, Giải Thuần Lai thật sự vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn. Sợ là vì lầu quỷ này xuất hiện một cách quá quỷ dị, còn hưng phấn là vì hắn ta đã chứng minh được mình không nói dối.

Đào Cảnh Thụy và học sinh có làn da ngăm đen đều bị lầu quỷ trước mắt làm cho sợ đến mức hai chân run rẩy. Nhưng có lẽ vì bên cạnh còn có người nên cũng không đến mực sợ hãi đến mức bỏ chạy, nhưng so với biểu hiện tối hôm qua của Giải Thuần Lai thì tốt hơn nhiều.

"Thật đúng con mẹ nó, là lầu quỷ rồi, việc này cũng là quá tà ma rồi."

"Thấy chưa, hôm qua lúc tao nhìn thấy nó cũng rất hoảng sợ, trước đây không hề biết ở đây lại có một tòa lầu như vậy."

Giải Thuần Lai nói xong lại bất an nhìn về lầu quỷ tĩnh mịch cách đó không xa.

"Chúng ta nên làm sao bây giờ?"

Đào Cảnh Thụy không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, dù sao những chuyện ma quái này ai biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì.

"Còn làm gì nữa, tất nhiên là chụp lại gửi cho bạn bè rồi, một tin tức động trời như vậy không lan truyền ngoài chẳng phải rất lãng phí sao?"

Mày học sinh có làn da ngăm đen sau khi nói xong thì vội vàng lấy điện thoại ra chụp ảnh, thế nhưng Giải Thuần Lai lại vội vàng ngăn cản, hắn ta nói:

"Ai sẽ tin đây là lầu quỷ chứ, khẳng định là ý đồ của mày không thành đâu, tao khuyên mày đừng nên uổng phí công sức."

Mục đích lời nói này của Giải Thuần Lai chỉ là muốn bọn họ quay về nhà ngay, dù sao ngày hôm qua hắn ta vì sự xuất hiện của ngôi nhà này cũng sợ đến mức đái ra quần rồi. Trước mắt, mấy người bọn hắn ở chung một chỗ thì hắn ta có thể trấn tĩnh lại một chút. Nhưng tin rằng, khi chỉ còn lại một mình, hắn ta nhất định sẽ bị cái cảm giác hoảng sợ kia dày vò.

Nhưng học sinh có nước da ngăm đen lại hiểu sai ý của hắn ta, sau khi nghe Giải Thuần Lai nói xong, cậu ta có chút hưng phấn đề nghị:

"Nếu không chúng ta đi tìm hiểu xem tòa lầu quỷ này như thế nào đi. Sau đó quay một bản video tung lên mạng, số lượng người xem đảm bảo sẽ rất nhiều đấy, không thì chúng ta live stream cũng được."

"Mày điên rồi sao? Đây là lầu quỷ đấy, hơn nửa đêm rồi còn muốn vào đó, có phải mày không muốn sống nữa?"

Nghe học sinh kia có ý định muốn đi vào, Đào Cảnh Thụy và Giải Thuần Lai đều không chút nghĩ ngợi và vội vàng ngăn cản:

"Nếu muốn thì mình mày đi đi, bọn tao còn sống chưa đủ đâu."

"Hai người bọn mày vậy mà lại sợ sao? Mày cho ma quỷ đều giống như trong phim ảnh đều gặp người sẽ giết sao? Kỳ thật ma quỷ mới sợ người ấy, bằng không thì tại sao chúng không trực tiếp xuất hiện mà phải đợi đến nửa đêm lén lén lút lút lộ diện chứ."

Học sinh có nước da ngăm đen kia vẫn chưa từ bỏ ý định, cậu ta muốn thuyết phục Giải Thuần Lai và Đào Cảnh Thụy cùng đi với mình. Nhưng thái độ của hai người bọn họ lại rất kiên quyết, đánh chết cũng không đi vào trong.

Thấy Đào Cảnh Thụy và Giải Thuần Lai đã quyết tâm không đi vào, học sinh làn da ngăm đen kia cũng đành bỏ cuộc, thở dài nói:

"Đi thì đi, bọn mày không vào thì thôi, tao vào một mình được chưa."

"Mày hôm nay uống nhầm thuốc rồi phải không? Chỗ đó còn không biết có thứ ma quái gì, mày không nên vào đó làm gì."

Đào Cảnh Thụy là người có lý trí nhất trong cả ba người, hiển nhiên hắn ta không hy vọng học sinh kia sẽ đi vào trong đó.

"Nếu bây giờ tao không vào xem, thì đêm nay không ngủ được đâu. Hơn nữa theo bọn mày nói lầu quỷ kia cũng quá ma quái, tao cũng không đi vào trong chỉ là đến hành lang cạnh cửa nhìn một chút thôi."

Thấy học sinh da đen vẫn cố chấp muốn đi qua xem, lúc này Đào Cảnh Thụy liếc nhìn Giải Thuần Lai bên cạnh mình một cái, suy nghĩ một chút rồi nói:

"Như vậy đi, chúng tao cũng không đi mà ở tại chỗ này đợi mày. Mày qua đó nhanh chóng quay lại, đừng đi vào nhà đấy."

"Đó là chắc chắn, tao cũng không có lá gan đi vào nhà đâu. Chỉ là tao muốn đi qua xem một chút, ở đây nhìn không rõ ràng lắm."

Học sinh có làn da ngăm đen vừa nói xong thì bật đèn flash điện thoại lên, sau đó chậm rãi hòa vào màn đêm đi đến chỗ ngôi nhà kia.

Nhìn cậu ta biến mất trong bóng tối, Đào Cảnh Thụy không khỏi lo lắng nói với Giải Thuần Lai:

"Chắc sẽ không gặp chuyện gì không may đâu nhỉ?"

"Ai biết, đã khuyên nhưng nó đâu có nghe. Xảy ra chuyện gì thì cũng do nó tự chuốc lấy."

"Tại sao mày nói chuyện lại không có chút tình người như vậy hả?" Với thái độ việc này không liên quan đến mình của Giải Thuần Lai, Đào Cảnh Thụy hơi khó chịu trừng mắt liếc hắn ta một cái.

"Vốn là như vậy mà, không phải tao không khuyên nó, chẳng lẽ nó gặp phải chuyện quái dị gì lại đổ lên đầu tao? Cũng không phải tao lấy dao kề cổ ép nó đến đây. Hơn nữa, tao cũng chưa bỏ chạy, không phải vẫn ở chỗ này chờ nó hay sao?"

Giải Thuần Lai cố nén giận trước lời chỉ trích của Đào Cảnh Thụy, nói xong còn chưa hết giận mà chêm thêm:

"Còn mày thì có tình đấy, cũng không phải không qua đó với nó sao? Ở chỗ này mẹ nó, giả tạo vẫy đuôi sói với tao sao?"

"Tao không thèm so với mày, nhanh cút về nhà đi."

"Được, mày cứ ở đây mà đơi, đừng nói là tao không ở lại đấy!"

Giải Thuần Lai chẳng muốn cãi nhau với Đào Cảnh Thụy nữa. Hắn sớm đã khó chịu với học sinh bốn mắt kia rồi, thái độ của hắn ta đối với hắn mỗi ngày cứ giống như là hắn thiếu nợ cậu ta vậy.

Tuy nhiên Giải Thuần Lai chưa đi được vài bước thì hắn ta lại giống như bị điện giật nhanh chóng lùi lại phía sau, vì hắn nhìn thấy cửa sổ trên tòa lầu quỷ kia đột nhiên phát sáng.

Không lâu sau, có một bóng người yên tĩnh đứng bên cửa sổ.

"Mày mau nhìn đi, chỗ ấy... chỗ ấy có bóng người."

Giải Thuần Lai chỉ vào bóng người bên cửa sổ sợ hãi nói với Đào Cảnh Thụy.

Đương nhiên Đào Cảnh Thụy cũng nhìn thấy bóng người kia, cơ thể cũng không tự chủ mà lùi về phía sau, thế nhưng không biết từ lúc nào, sau lưng đã cảm thấy lạnh lẽo.

"Nếu không thì chúng ta nên đi thôi."

Lúc này Đào Cảnh Thụy đã hoàn toàn sợ hãi, còn học sinh da ngăm đen lúc nãy, hiện tại giống như đã bước vào trong tòa lầu quỷ kia, trong bóng đêm đã không nhìn thấy đâu nữa.

"Là Lưu Long Nhân sao? Không phải là nó đã bước vào trong, bóng người bên cửa sổ kia có phải là Lưu Long Nhân không? Có phải nó đang cố ý giả thần giả quỷ dọa chúng ta không?"

Giải Thuần Lai tiếp tục nuốt nước bọt, tận lực tìm một lý do để cho cả hai an tâm hơn.

"Không biết, có lẽ không phải đâu, đây chỉ là một tòa lầu quỷ, sao lại có điện chứ?"

Đào Cảnh Thụy nói xong thì vội lấy di động ra gọi cho học sinh da đen thế nhưng phía đầu dây bên kia lại báo tín hiệu không liên lạc được.

"Thực mẹ nó, gặp ma rồi. Không gọi cho Lưu Long Nhân được."

Lúc này Đào Cảnh Thụy hoàn toàn luống cuống, từng bước lùi về phía sau.

Ngay lúc Đào Cảnh Thụy và Giải Thuần Lai bắt đầu rời đi thì học sinh có làn da ngăm đen Lưu Nhân Long đang cầm điện thoại của mình run rẩy đứng trong hành lang ở lầu một, bất an đánh giá tình hình bốn phía.

Trong hành lang tĩnh mịch đến đáng sợ, căn bản cậu ta không hề nghe thấy bất kì âm thanh nào, tuy nhiên cái hành làng nơi này cũng không hề khác những dãy hành lang khác.

Cũng không dám tiếp tục đi vào bên trong, Lưu Nhân Long muốn quay người bước ra nhưng vừa lúc đó lại xảy ra một chuyện làm cậu ta sợ đến mức hồn phi phách tán.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.