Chương trước
Chương sau
Dịch: Hoshi Shiori | Biên: Hàn Phong Vũ

Một bữa cơm tốn gần 60 vạn, Hạ Thiên Kỳ quẹt thẻ tín dụng thanh toán xong, lập tức trở thành khách vip hoàng kim của nhà hàng, được hưởng các đãi ngộ dành cho thượng khách.

Chỉ riêng rượu quý đã được tặng hai chai, mỗi chai đều trên dưới 10 vạn, Hạ Thiên Kỳ cũng không định uống ngay tại nhà hàng, muốn chờ một ngày Ngô Địch kiềm chế không soi mói lỗi của hắn, hắn sẽ cầm hai chai rượu kia ghé qua.

Dù lúc mới bắt đầu, Hạ Thiên Kỳ nói không uống, kết quả vẫn uống một chút, cho nên nhà hàng phải cho tài xế riêng mở xe hắn ra đưa bọn họ về.

Ngô Địch say bất tỉnh nhân sự, ngủ không khác gì lợn chết, Hạ Thiên Kỳ tốn lượng lớn hơi sức cũng không đánh thức hắn được, nên sau khi tài xế chở bọn họ chạy một vòng lớn, hắn cũng phải tìm một khách sạn để ở đêm nay trước, chờ ngày mai Ngô Địch tỉnh rượu lại nói tiếp.

"Không biết hắn ngủ gì mà như chết, vả miệng hắn thử xem có tỉnh dậy được không."

Hạ Thiên Kỳ khiêng Ngô Địch đến phòng khách sạn, vung tay ném lên giường.

Lãnh Nguyệt cũng theo sau, nhưng chỉ đứng cạnh cửa chứ không vào, nghe được câu khinh miệt của Hạ Thiên Kỳ, anh ta nhàn nhạt đáp lại một câu:

"Anh thử xem."

"Quên đi, nếu để hắn biết tao thừa cơ hắn uống say mà vả miệng hắn, thế nào cũng giết chết tao."

Hạ Thiên Kỳ quay đầu mỉm cười với Lãnh Nguyệt, tất nhiên hắn chỉ nói đùa vậy thôi, chứ không có cay độc tới mức độ đó.

Đóng cửa phòng Ngô Địch lại, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt cũng lần lượt về phòng của mình.

Vì mấy ngày nay không cách nào nghỉ ngơi, nên Hạ Thiên Kỳ tắm rửa xong đã đi vào mộng đẹp rất nhanh.

- ---

Thành phố Bắc An, gần sáng sớm, chìm trong bóng tối và tĩnh mịch. Vì là thành phố nhỏ, nên không có quá nhiều người sống về đêm. Ngay cả những chiếc taxi chạy đêm, kiên trì nhất cũng chỉ đến 11 giờ đêm sẽ ngứa ngáy mà lái xe về nhà.

Trên một con đường nhỏ như nối liền tới địa ngục, tất cả người buôn bán ven đường đều khóa chặt cửa chính, ngẩng đầu nhìn trạm cao tầng, vẫn chỉ lác đác vài ngọn đèn không ngủ.

"Mẹ nó, hôm nay chơi như sh*t, thật là đủ các loại không có tâm trạng!"

Giải Thuần Lai và hai người bạn cùng lớp, vai sóng vai bước ra từ quán internet, vừa đi ra ngoài, gió lạnh rít gào tạt vào người, cả ba đồng loạt run lập cập.

Giải Thuần Lai lạnh đến mức không khỏi khoanh chặt hai tay, cười cười trêu chọc người bạn học đang khó chịu vì chơi game thua cả đêm kia:

"Trước kia mày chỉ là ăn may thôi, trước giờ thắng được là vì có thể hồi sinh, hôm nay thua là vì hồi sinh cũng đi ngủ rồi, nên không thắng được."

"Lăn qua một bên đi, mày nghĩ tao giống mày sao, chỉ biết chơi game nhập vai online, một đao 999 cấp chắc?"

Bị Giải Thuần Lai chê cười một câu, mày học sinh có làn da hơi ngăm đen kia tức khắc châm biếm lại một câu mất hứng.

Nghe hai người chế nhạo nhau, lúc này mày học sinh có khuôn mặt dài, đeo mắt kính mới nói sang chuyện khác:

"12 giờ rồi, chúng ta có đi xem quỷ lầu của mày không nào, nếu không chúng ta ai về nhà nấy đi, ba mẹ tao ra ngoài xã giao chắc cũng về rồi, nếu trễ vậy rồi mà tao còn không về, ngày mai bọn họ nhất định sẽ lại lải nhải, không để tao yên đâu."

Nghe học sinh đeo mắt kính nói phải về, Giải Thuần Lai vội vàng nói:

"Sao vậy, sợ à, lá gan lớn mới dám đi xem quỷ lầu nha."

"Má, mày còn dám so gan với tao, lần trước không biết ai bị một con sâu dọa tới mức muốn sống muốn chết, gọi cha không ngừng!"

Học sinh đeo mắt kính không nhìn Giải Thuần Lai, đẩy kính lên một cái, khó chịu trả lời.

"Mày ít nói mấy câu vô dụng cho tao, tao cũng không bắt bọn mày quay về, chỉ là sau này đừng nói tao bịa chuyện ma quỷ lừa bọn mày là được."

Lúc Giải Thuần Lai nói câu này, trong lòng nhiều ít có chút chột dạ, kỳ thật hắn không muốn hai người họ quay về, bằng không ngộ nhỡ không thấy được quỷ lầu, vậy hắn phải bao bọn họ chơi net một tháng, với hắn mà nói, nhất định sẽ tiêu phí rất nhiều tiền.

"Đào Cảnh Thụy, xem ra mày đang sợ, đừng nghĩ tao không biết, ba mẹ mày mặc kệ mày lên mạng, có ngày nào mày không chơi đến 11, 12 giờ mới về đâu, tại sao trước giờ vẫn được, hôm nay lại không được, không phải sợ thì là gì!"

Học sinh da ngăm đen, nói như không tin.

"Má, đi thì đi, có chuyện gì to tát chứ, làm như tao sợ không bằng!"

Đào Cảnh Thụy chỉnh sửa quần áo, khinh thường bĩu môi.

Thấy Đào Cảnh Thụy đồng ý, học sinh da ngăm đen cũng bật cười theo, phụ họa nói:

"Vậy đã được chưa, bạn cùng lớp Giải Thuần Lai tốn nhiều công sức, hứa hẹn bao chúng ta chơi net một tháng, chúng ta cũng không thể từ chối lòng tốt của người ta."

"Đừng nói như thể tao sẽ thua, chúng ta cứ chờ xem lát nữa, đừng nhiều lời nữa, nhanh đi thôi."

Giải Thuần Lai sốt ruột thúc giục hai người, sau đó dần đầu đi về hướng nhà hắn.

Diện tích của thành phố Bắc An rất lớn, nhưng số lượng dân cư lại rất ít, nên rất nhiều khu vực chưa được khai phá, khu vực được xem là thành phố, thật ra chỉ có một phần rất thưa thớt.

Vì là buổi tối, mặc dù ngoài miệng ba người ai cũng không phục mà nói lá gan của mình rất lớn, nhưng từ độ rộng của bước chân lại không khó nhận ra, trong lòng mỗi người đều kèm chút sợ hãi, cho nên đi đặc biệt nhanh.

Đi được khoảng 10 phút, ba người đã đi tới con đường phải qua để về nhà Giải Thuần Lai.

Đó là một con đường nhỏ có chút kín đáo, bị kẹp giữa hai tòa nhà cao tầng, đi dọc theo con đường này, sẽ tới một khu vực tương đối trống trải.

Ba người mới vừa rảo bước đi trên con đường nhỏ, đột nhiên cảm thấy gió lạnh thổi từng trận, tất cả không khỏi quay đầu lại, liếc mắt nhìn phía sau một cái.

"Thế nào, có phải hơi dọa người không?"

Giải Thuần Lai thấy hai người kia cũng giống hắn, cực kì kinh hồn bạt vía, không khỏi quay sang hỏi bọn họ một câu.

"Dọa người cái đ*o!"

Học sinh da ngăm đen mạnh miệng không chịu thừa nhận, Đào Cảnh Thụy vẫn không nói gì, Giải Thuần Lai nghe xong cười khan một tiếng, lần nữa đi về phía trước.

Đi được khoảng 60 mét, ba người đồng loạt dừng chân, vì vừa rồi, bọn họ nghe rất rõ một tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ vọng tới từ phía trước.

Tiếng hét thảm này khiến ba người đột nhiên thấy sởn tóc gáy, không khỏi nuốt ngụm nước bọt, ba khuôn mặt tái nhợt nhìn nhau bất an, không một ai chịu bước tiếp.

"Bọn mày có nghe thấy gì không?"

"Có nghe thấy, giống như tiếng phụ nữ kêu thảm thiết."

Nghe Đào Cảnh Thụy nói, học sinh da ngăm đen không muốn thừa nhận:

"Là tiếng gió đó, tao không tin trên đời này có cái quỷ lầu gì kia!"

Học sinh này nói xong, lần thứ hai dũng cảm đi về phía trước, Đào Cảnh Thụy và Giải Thuần Lai thấy thế cũng đi theo.

Ba người mới đi được vài bước, lại đồng loạt dừng chân, bởi vì ở trước mắt bọn họ, trong bóng đêm trống trải đột nhiên hiện ra một tòa chung cư cũ nát!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.