Chương trước
Chương sau
Dịch: Hàn Phong Vũ

"Sao lại muốn lập đội với tôi?" Hạ Thiên Kỳ không thẳng thừng từ chối nữa, nhưng cũng chẳng liều lĩnh đồng ý.

"Vì chị thấy cậu rất thông minh, sức mạnh cũng không đáng ngại, nếu chúng ta đi cùng nhau, thì có thể thuận lợi rời đi."

Cô nàng nói xong rồi cười tủm tỉm, thấy Hạ Thiên Kỳ không có chút phản ứng nào thì bổ sung:

"Nếu muốn thu được phần thưởng thì bắt buộc phải đối phó với quỷ vật, đồng nghĩa với nếu muốn bình an lẩn trốn trong nhiệm vụ thì cũng bắt buộc phải đối mặt với quỷ vật.

Để hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên không cần điều kiện, chỉ cần có thể còn sống rời đi là được, nghe rời đi thì rất đơn giản, nhưng đồng thời cũng là chuyện khó nhất cần phải hoàn thành, vì bọn quỷ vật sẽ không ngừng suy nghĩ tìm cách khiến cậu chết ngay tại chỗ.

Như con quỷ vật cậu gặp trước đó, nói thẳng ra, nếu cậu không thèm chút điểm khen thưởng này, cứ đi một mạch sợ là cũng không gặp phải bất cứ mối nguy hiểm nào, nhưng khi đã đến nơi này rồi thì không giống vậy, cậu bắt buộc phải xông qua thì mới có thể thoát khỏi nơi này.

Chị nói như vậy, cậu hiểu không?"

"Ý tứ này có nghĩa là đoạn đường phía trước rất nguy hiểm, nếu chỉ có một người là cô thì khó bảo đảm được, cho nên mới tìm tôi."

Sự cảnh giác của Hạ Thiên Kỳ đối với cô nàng này vẫn không giảm xuống chút nào, nhưng cách biểu hiện ra ngoài cũng không quá gay gắt như trước nữa.

"Chính xác là như vậy, nếu như chị có thể rời khỏi nơi này dễ dàng, hiển nhiên là sẽ không có khả năng lãng phí thời gian nói nhiều với cậu như vậy."

Cô ta dùng bộ dạng hiên ngang lẫm liệt nói, nhìn như đang làm chuyện tốt lành gì đó vậy.

Trong lòng Hạ Thiên Kỳ khinh thường cô gái này một trời, trái lại cũng không phải so đo trong lòng hắn có bao nhiêu bỉ ổi, dù sao hắn vẫn cảm thấy, lúc này cô ta đi tìm mình muốn lập tổ đội, là để nếu rơi vào tình huống nguy hiểm thì có thể ném ra người khác chết thay mình, sau đó tranh thủ chạy thoát thân.

Dù sao năng lực thuấn di của cô gái này thật sự quá mức ghê tởm, dù tốc độ của hắn cũng nhanh, nhưng để so hơn thua với thuấn di thì vẫn còn kém xa.

Hạ Thiên Kỳ cân nhắc trong lòng hồi lâu, dù sao nếu hắn không tin lời nói của cô ta, thì cô ta có muốn hãm hại hắn cũng không dễ dàng, huống hồ gì hắn không phải tên đần, thật sự thì đến nơi rồi thì ai hãm hại ai thì còn chưa biết chắc.

Trong lời nói của hai người với nhau cũng có vài phần đáng tin, nếu có thời cơ thích hợp, hắn thuận tiện muốn thủ tiêu cô gái này.

Thấy Hạ Thiên Kỳ không tỏ ra thái độ nào một hồi lâu, lúc này cô gái kia lại hỏi hắn một câu:

"Thế nào? Vẫn chưa hiểu sao, muốn chị nói thẳng cậu là đồ ngốc, so với cậu thì chị có nhiều kinh nghiệm hơn, tướng tá cũng dễ nhìn hơn, hay muốn chị nói thẳng là cậu không có lý do gì để lưỡng lự cả?"

"Điều quan trọng là lòng dạ cô quá mức hiểm độc, nếu đi chung với cô thì không khác gì đeo một quả bom hẹn giờ trên người, không biết nổ lúc nào."

Hạ Thiên Kỳ chưa từng che giấu tâm tư của hắn, những lời này nói ra cũng mang theo sự cảnh cáo của hắn với cô gái này, hắn đây là đang cảnh cáo cô ta tốt nhất không nên che dấu bất cứ ý nghĩ quỷ quái gì trong đầu.

"Muốn chị nói cậu sao lại đi chấp nhất một cô gái như vậy, trước kia chị cũng chưa từng đối xử với cậu như vậy, hiện tại đã biểu hiện rõ thái độ muốn đi cùng cậu, kết quả cậu còn ở đây nghi ngờ mãi không bỏ qua.

Bây giờ chị thật sự nghi ngờ, loại người đa nghi như cậu thế này thì không biết có bạn bè gì trong hiện thực hay không."

"Cô suy nghĩ nhiều rồi, bạn bè của tôi rất nhiều."

Hạ Thiên Kỳ biết rõ mình vẫn còn giá trị lợi dụng với cô gái này ở mặt nào đó, cho nên cũng không lo lắng cô ta sẽ đánh lén hắn, cho nên hắn không quỷ hóa thành lệ quỷ.

Hắn đưa tay phủi bụi đất trên người mình, sau đó lại lấy ra hai túi thịt bò khô trong túi đồ và một chai nước, nhưng mà hắn chỉ mới vừa vặn nắp chai ra, còn chưa kịp uống thì nghe cô gái kia nói:

"Còn có đủ nước không, cho chị đây một chai với."

"Không có." Hạ Thiên Kỳ không chút nghĩ ngợi nói.

"Rốt cuộc cậu có phải là đàn ông không vậy, chị là một cô gái đây này, cứ tính vào là cậu cho chị mượn được chưa, đợi đến khi ra được bên ngoài rồi thì chị sẽ hoàn trả gấp trăm lần."

"Dù cho cô có hoàn trả lại cả trăm lần đi nữa thì tôi cũng không có, chỉ còn một chai này thôi."

Nói xong, Hạ Thiên Kỳ ngửa đầu uống ừng ực hết sạch, sau khi chỉ còn lại một chút nước ở dưới đáy chai, thì hắn lại cố tình lắc lắc cái chai về phía cô ta nói:

"Bây giờ chỉ còn thừa lại một chút như thế này, cô có muốn uống thì tôi cho cô."

"Tất nhiên phải uống chứ, mặc dù vẫn hơi có chút buồn nôn!"

Hạ Thiên Kỳ vốn định chọc cho cô ta nổi giận, nhưng kết quả thành ra cô ta lại khiến hắn mở rộng tầm mắt mà nhận lấy cái chai, một hơi uống hết số nước còn lại.

"Có buồn nôn cũng không thấy cô uống ít, tôi thật sự chịu thua cô rồi."

Hạ Thiên Kỳ thật sự cạn lời với cô gái này rồi, dáng dấp với khuôn mặt có thể xem là xinh đẹp, nhưng hành động trước đó lại rất mâu thuẫn đi.

Hai túi thịt bò khô, một túi Hạ Thiên Kỳ cũng không chia cho cô gái kia, sau khi ăn xong, hắn lại ợ một tiếng, sau đó quay qua hỏi cô gái kia:

"Khi nào chúng ta đến đó."

"Bây giờ."

Lên đường với cô ta, nhưng vì chán ghét nên từ đầu đến cuối Hạ Thiên Kỳ luôn duy trì khoảng cách nhất định với cô ta, trái lại, cô gái kia cũng không để ý gì đến chuyện này, sau một thời gian im lặng, cô gái kia lại chủ động lên tiếng bắt chuyện với Hạ Thiên Kỳ:

"Còn không biết cậu tên gì nữa chứ?"

"Cô tên gì? Là Minh Phủ nào?"

Hạ Thiên Kỳ không trả lời câu hỏi của cô ta, mà là hỏi ngược lại một câu.

"Con người cậu đây thật đúng là cẩn trọng quá mức, quên đi quên đi, vẫn là nên nói về chị trước đi, chị là đệ nhất Minh Phủ, gọi chị là Sở Mộng Kỳ, còn cậu thì sao?"

"Tôi là đệ nhị Minh Phủ, tôi là Vương Mộc Sinh."

Nghe nói cô gái này là người của đệ nhất Minh Phủ, Hạ Thiên Kỳ đảo mắt rồi lại bịa đặt ra một cái tên chữ giả danh.

"A, thì ra là người của đệ nhị Minh Phủ, chỉ có điều cái tên này của cậu thực sự là quá mức tầm thường, dáng dấp cậu còn đẹp trai hơn cái tên của cậu nhiều."

"Đúng vậy, chính tôi cũng cảm thấy như vậy."

Ngoài miệng Hạ Thiên Kỳ trả về một câu không có gì đáng kể cả, sau đó lại nghe hắn hỏi:

"Nhiệm vụ ngẫu nhiên lần này, người đến từ đệ nhất Minh Phủ các người có được bao nhiêu người?"

"Tính thêm cả tôi thì hẳn là có sáu người."

Sở Mộng Kỳ đáp lại rất sảng khoái.

"Người đến từ đệ nhất Minh Phủ các người nhiều như vậy, vậy thì vì sao lại muốn tìm tôi lập đội? Sao không đi tìm đồng bạn của cô? Chẳng lẽ nào người ngoài như tôi còn đáng tin cậy hơn so với những đồng nghiệp kia của cô?"

"Cậu nói đúng rồi, quả thật so với đám người kia thì cậu đáng tin cậy hơn nhiều."

Sở Mộng Kỳ trả lời rất tùy ý, Hạ Thiên Kỳ không hề nghe ra điều gì đáng ngờ trong giọng nói của cô ta, sau đó lại cười gượng một tiếng nói:

"A, có phải là sợ khi đi cùng bọn họ, thì phân chia không được phần thưởng hay không đây?"

"Nói cho cậu biết, không cần phải vạch trần vết sẹo của chị ra, chị đây mới là không muốn đi chung với bọn họ, cũng giống như không có chia phần thưởng vậy! Chị phát hiện ta cậu thật sự rất tự phụ, đàm ông mà miệng mồm hèn hạ như vậy thì sẽ không có kết cục tốt đâu!"

Sở Mộng Kỳ trừng mắt nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, lại làm mặt lạnh nói thẳng với hắn, trái lại, Hạ Thiên Kỳ cũng vui vẻ như vậy, vừa vặn cũng lười biếng không muốn phản ứng lại cô.

Hai người cứ không ai nói gì mà đi được khoảng nửa giờ, mãi đến khi bọn họ vượt qua sườn của một ngọn núi, Sở Mộng Kỳ mới ra hiệu cho Hạ Thiên Kỳ dừng lại nói:

"Mạc dù nơi này có tên là Khu không người, nhưng khu vực làng mạc nằm phía dưới kia thật sự có người sống, sắp tới chúng ta sẽ đối mặt với một trận đại lưu vong."

"Cái gì gọi là đại lưu vong?" Hạ Thiên Kỳ nhìn Sở Mộng Kỳ có chút khó hiều.

"Bị ác quỷ đuổi giết."

"Ác quỷ?" Hạ Thiên Kỳ nghe xong thì tức khắc hít vào một hơi lạnh, khó có thể tin được nói:

"Sao lại có ác quỷ ở đây?!"

"Không gì là không thể, đó là lý do mà đi nhóm hai người thì mới an toàn hơn một chút, chúng ta đừng hy vọng là có thể phản kháng lại, chỉ có thể nghĩ mọi cách chạy trốn đi."

"Nếu như phải đối mặt với ác quỷ, vậy thì cô nói tôi nên làm thế nào để trốn được?"

"Chẳng qua là chỉ đến gần mức ác quỷ mà thôi, cũng không phải ác quỷ thật sự, nên chúng ta vẫn còn cơ hội."

Sở Mộng Kỳ nói xong lại lấy hơi, thấy Hạ Thiên Kỳ bị cô hù dọa đầy đủ thì đột nhiên mỉm cười:

"Chỉ đùa chút thôi, không cần phải khẩn trương như vậy đâu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.