Cuộc sống mấy ngày tiếp theo của Mộ Dung Đức Âm nhàm chán mà trôi qua. Hắn ôm con mèo hoa đã được tắm rửa sạch sẽ, vốn được nuôi để bắt chuột trong sơn trang. Mỗi ngày sờ đầu mèo với bụng mèo, đùa giỡn với nó, sau đó ở trong viện kín luyện luyện kiếm pháp, ngắm ngắm hoa, uống uống trà, viết viết cầm phổ, gảy gảy đàn, Đức Âm bị ngăn cách trong khoảng thời gian Ân Cốt dưỡng thương. Gần cuối xuân, hoa lác đác rơi dưới sân, Mộ Dung Đức Âm mặc tuyết sam, nhanh nhẹn múa kiếm, trên mặt bàn đá ngay cạnh đặt giấy bút. Hắn một bên múa kiếm, một bên tự nghĩ ra kiếm chiêu. Ở bên kia, lão hoa miêu bị hắn bắt nằm trên ghế đá ngủ, không quan tâm đến hết thảy. Mộ Dung Long Sách dựa vào cổng hình vòm, lẳng lặng chờ Đức Âm luyện kiếm xong mới lên tiếng: “Đức Âm, mấy ngày nhàn tản như vậy là được rồi, có việc cần ngươi làm.” “Ta có thể cự tuyệt không?” Mộ Dung Đức Âm đem kiếm cắm trên đá phiến, lực đạo kinh người nhưng lại rất tùy ý, như thể đá tảng kia là miếng đậu hũ vậy. Hắn xoay người nhìn đôi mắt thâm quầng của Mộ Dung Long Sách, xem ra hắn mấy ngày nay gấp rút lên kế hoạch mà không ngủ đủ giấc, vẻ mặt mệt mỏi. “Đừng hỏi mấy vấn đề nhảm nhí, ngươi hiểu ta mà.” Mộ Dung Long Sách làm vẻ đe dọa cấp dưới với Đức Âm. “Hừ.” Đức Âm thản nhiên hừ một tiếng, im lặng đợi Mộ Dung Long Sách hạ lệnh. Mộ Dung Long Sách mới nói: “Bởi vì kế hoạch liên quan đến Ân Cốt đã bại lộ, ta cũng bỏ qua lập trường của mình, có ý muốn hợp tác với Tuyệt Ảnh Thành. Ngươi cũng biết Tuyệt Ảnh Thành và Băng Tiễu Thành chúng ta phong cách hoàn toàn khác nhau. Cách làm việc của Tuyệt Ảnh Thành cực kì quỷ dị bí ẩn, kinh khủng tàn nhẫn. Cho nên chúng ta tạm thời phải hạ người một chút, thừa dịp đi Tuyệt Ảnh Thành tìm giải dược cho Ân Cốt với hoàng đế này đàm phán với bọn họ, từ đây đến đó ngươi vẫn phải làm cận vệ của ta.” “Thực phiền toái.” Đức Âm không vừa ý bĩu môi, “Khi nào thì xuất phát? Ta đi chuẩn bị hành trang và đạo cụ.” “Lần này chúng ta đi cùng hoàng đế và Ân Cốt, ngươi không cần gấp gáp, dọc đường đi cũng phải cẩn thận hai con cáo già kia.” Mộ Dung Long Sách vỗ vỗ bả vai của Đức Âm, kề sát nói: “Đức Âm nghe ta nói, về sau Băng Tiễu Thành của chúng ta cùng Đại Ma giáo và triều đình còn kiềm chế lẫn quan hệ tương tác với nhau, không thể đắc tội bọn họ quá nhiều. Nếu hoàng đế tuyên bố Ân Cốt là tiểu tình nhân của hắn thì chúng ta nhất định phải đi xin lỗi về chuyện lúc trước. Ta đã nói chuyện với hai người đó nhưng bọn họ muốn ngươi tự đi xin lỗi, nếu không sẽ không để yên. Hãy nghe ca ca, quay về chuẩn bị một chút rồi theo ta đi đến chỗ bọn họ. Ca ca dạy ngươi nói gì, ngươi cứ đem mấy câu đó lặp lại với bọn hắn, cho có hình thức là được rồi.” Dứt lời vỗ nhẹ vào ngực Đức Âm một chút, “Yên tâm, đừng gượng ép quá, hai tên kia đều lòng dạ hẹp hòi cả, bọn họ nói gì đừng để trong lòng, cứ xem như đang đùa giỡn mèo là được.” “Được thôi.” Mộ Dung Đức Âm nhíu mi hỏi: “Cái này là xã giao hả?” “Ừ! Đây là một trong những bài học quan trọng nhất khi giao tiếp! Ca ca là muốn ngươi rèn luyện một chút, nâng cao bản lĩnh cho mình!” Mộ Dung Long Sách lại tranh thủ đề cao mình. Mộ Dung Long Sách đổi quần áo và chải tóc cho Đức Âm sau đó kéo hắn ra đại môn, đi đến phòng của hoàng đế và Ân Cốt. Từ khi hai người gặp lại liền dính nị cùng một chỗ, đánh xong mắng xong hoàng đế vẫn đi theo chăm sóc Ân Cốt, uy thuốc, tâm tình, ôm ấp đủ thứ. Ân Cốt cũng có tình cảm với hoàng đế, hơn nữa cũng là tạm thời lệ thuộc nên khá thuận theo. Cho dù biết rõ hoàng đế giảo hoạt, trở mặt vô tình nhưng bên ngoài y vẫn thân cận với hắn. Mộ Dung Long Sách thì nhìn thấy dạo gần đây, hai người đó cũng tiến triển đến độ liếc mắt đưa tình suốt rồi. Vì thế, Mộ Dung Long Sách lợi dụng thời cơ thuận lợi, nhân hai tên khó chơi tâm tình đang tốt lên nên kêu Đức Âm đến tạ lỗi, coi như tạm thời chấm dứt ân oán giữa Băng Tiễu Thành và hai nhà bên kia. Hai huynh đệ đi qua hành lang uốn khúc, rồi mấy cái sân, đến phòng của hoàng đế và Ân Cốt. Cửa phòng kia được điêu khắc hình tùng bách tiên nhân tinh xảo, từ cửa sổ có tiếng đàn vọng ra, lại có tiêu đệm trợ. Xem ra cặp đôi hoàng đế đang tiêu cầm hợp tấu, người xướng người tùy. Thật là một đôi vợ chồng trước sau bất nhất. Mộ Dung Long Sách ban đầu khẽ ho một tiếng, sau đó gõ cửa nói: “Mộ Dung Long Sách bái kiến bệ hạ. Tiếng đàn và tiếng tiêu trong phòng ngưng lại, hoàng đế nói: “Tiến vào.” Mộ Dung Long Sách vừa dẫn Đức Âm tiến vào, thấy Ân Cốt khoác ngoại bào ngồi bên cổ cầm, hoàng đế cầm ngọc tiêu trong tay đứng ở một bên. Hai người nhìn thấy Mộ Dung Đức Âm, đều không hẹn mà bắt đầu phát hỏa. Mộ Dung Long Sách nhận ra biến hóa của bọn họ, vội vàng nhanh miệng nói: “Bệ hạ, giáo chủ, ta mang gia đệ đến thỉnh tội với nhị vị. Thỉnh nhị vị tha thứ cho gia đệ không hiểu chuyện.” Thái độ của hắn cung kính, lời nói lại rất khẩn thiết, vẻ mặt không thể không thành tâm hơn. Nhưng hoàng đế và Ân Cốt đâu phải là loại có thể bị hắn lừa như vậy. Ân Cốt hừ lạnh một tiếng nói: “Mộ Dung Long Sách, ngươi có một đệ đệ thật tốt! Thôi được, sự tình cũng rắc rối phức tạp, ta sẽ không làm khó dễ huynh đệ các người. Chính là bảo bối đệ đệ kia của ngươi, từ hôm nay trở thành môn thính người hầu trong ba tháng, không biết ngươi có nguyện ý không?” Cái gì gọi là môn thính người hầu, tưởng là có vẻ dễ nghe, nhưng thật ra chỉ là người hầu luôn phải đứng trước cửa chờ đợi phục vụ, bưng bồn cầu, nước rửa chân linh tinh đều là người này làm. Ân Cốt nói như vậy là có ý nhục nhã Mộ Dung Đức Âm. Mộ Dung Long Sách quay đầu nhìn Mộ Dung Đức Âm, hướng hắn nháy mắt mấy cái, cố ý hỏi: “Đức Âm, ngươi có bằng lòng dùng hành động để chuộc tội không?” Mộ Dung Đức Âm có chút buồn bã nói: “Vâng.” “Tốt lắm, vậy lo hầu hạ bệ hạ cùng giáo chủ cho thật tốt. Nếu có chút chậm trễ, ta sẽ đánh gãy chân ngươi.” Mộ Dung Long Sách lộ ra vẻ mặt uy nhiêm của đấng phụ mẫu, hất hàm sai sử. “Cái gì chuộc tội với không chuộc tội chứ, ta không dám nhận đâu. Ta chẳng qua là muốn Mộ Dung nhị gia xin lỗi có thành ý một chút thôi.” Ân Cốt thản nhiên nói, “Nói nhiều vô ích, nếu nhị gia đã thực sự đồng ý, hiện tại đem bồn cầu sau bình phong đi chà rửa đi.” Mộ Dung Đức Âm nhíu mi thật sâu, hừ lạnh một tiếng, lại bị Mộ Dung Long Sách giữ lại: “Đức Âm! Không được con nít như vậy, đi làm đi! Đừng quên những gì ta đã nói. Nếu ngươi muốn lưu lại Băng Tiễu Thành, phải trả giá tương ứng!” Mộ Dung Đức Âm vẻ mặt vô cùng khó chịu đi ra ngoài hướng về phía bình phong. Ân Cốt thấy thế, khóe miệng không khỏi nhếch lên nụ cười đắc ý, thầm nghĩ. Tiểu tử, chuyện hãy còn dài! Mộ Dung Đức Âm đi đến đằng sau bình phong, mở cửa phía đằng sau ra cho người hầu đứng chờ sẵn tiến vào dọn dẹp. Mộ Dung Long Sách đã sắp xếp hết từ trước, nếu không với tính cách của Đức Âm mà bắt hắn chà bồn cầu thì hắn đã sớm đem bồn cầu đội lên đầu hoàng đế rồi. tags: # ác huynh
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]