Mật đạo chạy dài âm u ẩm ướt dường như không có lối thoát, khó có thể tin công trình lớn như vậy lại ở dưới một sòng bạc. Theo Mộ Dung Long Sách giải thích, nơi này từng là thông đạo tị nạn của hậu duệ một nhà danh môn thế gia cổ đại, sau đã bị Lão Yên Quỷ cải tạo thành mật đạo né tránh cừu gia. Mộ Dung Đức Âm lưng đeo một cái hành trang do Lão Yên Quỷ cho hắn, bên trong là vịt tương quế hoa, chân gà lá sen, cá khô ngũ vị hương, trứng kho, đậu phông, rượu ngon, điểm tâm ngọt, trái cây cùng thịt giáp mô. Mộ Dung Đức Âm lấy ra thịt giáp mô, một bên đi theo phía sau huynh trưởng, một bên ăn.
“Ngươi còn không lo có độc! Ăn chết bây giờ!” Mộ Dung Long Sách đối với tiếng rộp rộp rộp rộp nhai thức ăn vang lên trong không gian yên lặng thế này cảm thấy rất chán ghét, làm hắn cảm thấy đói bụng.
“Ta có thể dùng nội công đem độc bức ra mà.” Đức Âm không thuận theo, tiếp tục cắn loại thức ăn tinh xảo kia.
Trên trán Mộ Dung Long Sách hiện ra gân xanh, tiếp tục tiến đến khúc quanh co của mật đạo.
“Huynh trưởng.” Đức Âm kêu một tiếng. “Gì? Nếu muốn đi tiểu thì tự mình đứng qua một bên giải quyết đi.” Mộ Dung Long Sách nói.
“Ngươi nghĩ rằng ta là đứa nhóc ba tuổi sao? Ta chỉ là vừa nghĩ đến một chuyện thôi.” Đức Âm vẫn cầm thịt giáp mô, lại như trước thanh mỹ động lòng người. Cảnh này cũng kì cục, thịt giáp mô không ảnh hưởng chút gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-huynh-tai-ben-ac-huynh-ben-nguoi/47118/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.