Chương trước
Chương sau
Đổng Trác bây giờ có chút xuân phong đắc ý. Hôm qua mới nhận được tin tức của Lạc Dương, Hoàng thượng tựa hồ lại muốn thăng chức cho hắn, khổ tâm kinh doanh nhiều năm, rốt cụ đã có hồi báo sao lại không làm cho hắn vui vẻ cơ chứ?

Mấy năm qua hắn trăm phương ngàn kế muốn giao hảo cùng với thế tộc, nhưng bởi vì hắn xuất thân thấp hèn, trong triều lại không có chỗ dựa vững chắc tất nhiên không thể thành một thành viên trong bọn họ. Nhưng ngược lại Quốc cữu Hà Tiến lại đối với hắn rất thiện ý thậm chí là nhiệt tình.

Hiện giờ Đổng Trác không phải là một gã Quảng Vũ Lệnh năm nào. Hắn càng muốn chức quan càng ngày càng lớn, quyền thế càng ngày càng nhiều, phải cho bọn thế tộc nhìn xem Đổng Trác hắn không phải là người dễ khi dễ .

Bọn thế tộc thật là kiêu ngạo, ngay cả một tên sai mặt của Vệ gia gia tộc cũng dám kiêu ngạo đối với Đổng Trác. Đổng Trác mỗi khi nhớ đến chuyện này trong lòng như nghẹn một cỗ tá hoả. Vệ thị chính là hậu nhân của Đương Triều đại tướng quân Vệ Thanh dưới trướng của Hán Vũ Đế, trải qua ba trăm năm kinh doanh đã có gốc rễ chắc chắn ở Hà Đông.

Không đến Hà Đổng thì không biết, Thái Thú Hà Đông trước mắt người ta căn bản không xem là gì. Nghĩ tới trước kia Đổng Trác ra một đạo chính lệnh xuống các địa phương thì không ngờ khi xuống địa phương chính lệnh đã bị thay đổi, về việc này Vệ gia ở Hà Đông là người chủ mưu.

Nhớ đến tổ tông Vệ gia là Vệ Thanh cũng chỉ là con riêng của một gã huyện lại, sau đó lại làm gia nô của Bình Dương công chúa, sau đó dựa vào tỷ tỷ là Vệ Tử Phu được Hán Vũ Đế sủng ái mới có thể thi triển tài năng. Nói trắng ra còn xuất thân không bằng Đổng Trác hắn đấy chứ. Nhưng hiện tại…..Đổng Trác bắt đầu nghĩ đến nếu một ngày có khả năng nắm được quyền cao thì nhất định sẽ khai đao đối với Vệ thị gia tộc.

Cơ hội là do con người sáng tạo, mấy năm nay hắn cố gắng kết giao với hoàng thân quốc thích, đồng thời còn âm thầm đút lót mười phường thị* ( Đảng phái của quan hoạn) cùng với đám người Trương Nhượng, rốt cục cũng đã có cơ hội trở mình.Nhưng không nghĩ tới, một phong thư nhà ở Lâm Thao làm cho tâm tình của hắn rất tốt cuối cùng lại tiêu thất .

Đường Chu bí mật được giải tới Hà Đông, mang theo còn có thư tay của Đổng phu nhân cùng với con rể là Ngưu Phụ, Hơn nữa người áp giải cứ nhiên là nữ nhi của hắn Đổng Chiếu, Đổng Trác lập tức ý thức được, Lâm Thao nhật định đã xảy ra chuyện lớn.

Xem xong thư, lại hỏi Đổng Chiếu, rốt cục Đổng Trác mới cho gọi con rể là Lý Nho đến. Kể tỷ mỷ xong việc xảy ra ở Lâm Thao, Đổng Trác hỏi :“ Văn Chính, ta muốn đem chuyện này bẩm báo triều đình, ngươi thấy thế nào?”

Lý Nho lấy bản thư tín kia đọc lại một lần, nghe được Đổng Trác hỏi, trầm ngâm một lát rồi nói :“ Nhạc phụ, hiện tại báo với triều đình chỉ sợ không ổn….Mẫu thân cũng nói, Đường Chu có nói là Trương Giác cùng với một số người âm thầm cấu kết chỉ sợ thế lực đã thành. Mà hiện tại danh vọng của Trương Giác cực kỳ cao, còn có một số thế tộc liên quan, Hơn nữa Thái bình đạo còn chưa từng hiển lộ là muốn làm phản, nếu mạo muội báo với triều đình thì chỉ sợ không có công mà sợ rằng sẽ bị người trong triều trỉ trích.”

Đổng Trác khó xử nói:“Trác một lòng muốn đền ơn nước nhà, an ổn dân chúng, không phụ Hoàng Thượng tin cậy. Chuyện này quan hệ trọng đại, nếu không báo với triều đình, tương lai một khi sự tình bại lộ chỉ sợ Đổng gia chúng ta sẽ gặp tai ương a.”

“ Bằng Không thế này…!”

Lý Nho cười nói :“ Theo con thì Trương Giác kia chỉ là một tên gia hoả lừa thần gạt quỷ, tuy có dã tâm nhưng không thể làm nên trò trống gì, hơn nữa Thái Bình đạo có rất nhiều người biết, mà Trương Giác thanh thế đang thịnh, nếu chúng ta mạo muội báo với triều đình, con chỉ sợ lúc ấy thế tộc trong triều ra mặt đặt cho chũng ta cái tội là quan bức dân phản, chỉ sợ lúc ấy nhạc phụ có trăm cái miệng cũng không cãi được.”

“ Vậy theo ý Văn Chính là……”

“ Theo ý Nho, nếu Trương Giác muốn ồn ào thì cứ mặc hắn ồn ào. Chúng ta chỉ cần an bài một mật thám bên người Trương Giác, thám thính hư thật của Thái Bình Đạo, tra tìm xem thế tộc cùng với quan viên trong triều cấu kết với Trương Giác, Đợi đến lúc Thái bình đạo làm phản chúng ta tiên phát chế nhân, đến lúc đó Trương Giác rơi vào trong tay chúng ta, khi đó thì không phải sợ đến các thế tộc nữa.”

“ Đúng vậy, Đến lúc đó làm cho Vệ gia liên luỵ vào….”

“ Không, không thể liên luỵ đến Vệ gia.”

Đổng Trác ngạc nhiên hỏi : “ Vì sao?”

“ Vệ gia là thế tộc ba trăm năm, ở Hà Đông đã thâm căn cố đế, trong triều lại có vô số người. Chuyện tình của Trương Giác có thể tiêu diệt được một số thế tộc nhỏ, nhưng đối với loại đại thế tộc như Vệ gia… Chỉ sợ không ổn, việc bây giờ chúng ta phải làm chính là đối phó với Trương Giác, chỉ cần trong tay chúng ta có quyền thế đến lúc đó đối phó với Vệ gia cũng không muộn….Nhạc phụ, Đối phó với người của Vệ gia thì phải một kích trí mạng, tuyệt không để cho bọn họ có thể gượng dậy, nếu không chỉ sợ chúng ta gặp tai ương.”

Đổng Trác suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng gật đầu:“ Hiền tế nói có lý, mẫu thân để cho ta làm chủ chắc cũng có ý như vậy.”

“ Lão phu nhân không phải đưa đến một gã là Đường Chu sao? Kỳ thật đã bày kế cho chúng ta, chúng ta chỉ cần như vây, như vậy…….Đến lúc đó Nhạc phụ chắc chắn sẽ trở thành công thần của Đại Hán, lúc ấy muốn làm khó dễ Vệ Gia Hà Đông không phải dễ như trở bàn tay sao?”

Đổng Trác cười rộ lên,“ Kế này của hiền tế quả thật là tuyệt, vậy cứ theo như lời của hiền tế mà làm, việc này do ngươi phụ trách.”

Lý Nho chần chờ một lát rồi nói:“ Còn có việc này, Đại tỷ lần này về nhà chắc chắn ở Phá Khương có nguy hiểm. Nhạc phụ, đại tỷ từ ngàn dặm xa xôi đi về cầu quan, con xem không bằng giúp đại tỷ một lần xem như để thoả mãn tâm nguyện của tỷ ấy.”

Đổng Trác đứng lên bồi hồi nói :“ Ý tứ Ngọc nhi ta cũng hiểu được, lần này nó bảo Bắc Cung Bá đem tới tặng ngựa xích thố, ta cũng rất thích, nhưng mà Văn Chính, ngươi cũng biết là triều đình bá quan văn võ đều khinh thường ta, nếu ta vì Bắc Cung Bá cầu quan thì chỉ sợ sẽ làm trò cười cho bọn hắn .”

Lý Nho lạnh lùng cười nói : “Nhạc phụ đại nhân, cho dù người không cầu quan cho tỷ phu thì chẳng lẽ bá quan văn võ sẽ không cười người hay sao?”

“ Việc này….”

“ Ngài đối với đại tướng quân rất trung thành, nhưng đại tướng quân vị tất yên tâm đối với ngài, quyền binh của ngài càng nhiều hắn lại càng phòng bị đối với ngài, không bằng như vậy, ngài cứ nói là ngài cùng với các phái không quan hệ, đại tướng quân biết ngài xuất thân thấp kém ? Nói không chừng ngài vì người nhà cầu quan đại tướng quân càng cao hứng.”

Nói thật. Diện mạo của Đổng Phi so với Đổng Trác nhìn qua xấu hơn rất nhiều. Đặc biệt là ánh mắt kia, dài và nhỏ khiến cho người ta cảm nhận một loại cảm thụ âm trầm, mà lại càng đặc thù trên người Đổng Trác.

Hắn nheo con mắt lại, con ngươi loé ra ánh sáng.

“ Văn chính vì sao không nói rõ ràng?”

“ Nhạc Phụ đã quên Tiêu Hà Cầu điền vấn Xá sao?”

Tiêu Hà là công thần khai quốc, cũng là người mà Hán Cao Tổ Lưu Bang rất nể trọng, làm quan nội chính, khi Lưu Bang chiến tranh với Hạng vũ liên tiếp chiến bại nhưng nguồn lương mà binh lính chưa bao giờ thiếu. Có một lần Lưu Bang xuất chinh, đem chính vụ cả nước giao cho Tiêu Hà, nói Lưu Bang không nghi ngờ Tiêu hà chính là rắm nói. Tất cả của cải đều giao cho đối phương, nếu Tiêu Hà có một chút không thuần phục thì Lưu Bang sẽ chết không có chỗ chôn.

Vì tiêu trừ lòng nghi ngờ của Lưu Bang, Liêu Hà ép mua đất vườn, Làm ra Điền Vẫn Xá.

Khi bị người ta viết cáo trạng dâng lên cho Lưu Bang thì nghi ngờ trong lòng Lưu Bang lại đựơc tiêu trừ. Lý Nho nhắc đến Cầu điền vấn xá, làm cho Đổng Trác bừng tỉnh.

Lý Nho lại nói tiếp: “ Trong thư nhị tỷ phu có nói. Quan viên Lâm Thao bị mã tặc giết chết. Mà lão phu nhân phái nhị tỷ đi tới kỳ thật chính là nói cho nhạc phụ biết, Lâm Thao tuyệt không để rơi vào tay kẻ khác. Nếu quan viên lớn nhỏ bị giết thì đơn giản là bổ nhiệm nhị tỷ phu làm Lâm Thao Huyện uý. Quan tuy không lớn nhưng lại là thực quyền, hơn nữa có thế lực của chúng ta, Lâm Thao có thể nói là cực kỳ kiên cố.”

“ Kế này rất tốt, rất tốt.”

“ Nhạc phụ vì đại tỷ phu cầu quan lại vừa cho đại tỷ yên tâm, hơn nữa có thể thu mua đại tỷ phu. Đại tỷ phu tuy rằng bổn sự không lớn. Nhưng dù sao cũng là thủ lĩnh của Kim thành phá khương. Cho hắn một cái quan chức, hắn còn không cúi đầu nghe lời ngài? Nếu ngài trợ giúp một chút cho đại tỷ phu thì Khương nhân Tây Lương ai có thể là đối thủ của đại tỷ phu. đến lúc đó Khương Vương không phải của hắn thì là của ai.”

Đổng Trác chau mày,“ Bắc Cung Bá làm Khương Vương nào có quan hệ tới ta?”

Lý Nho nắm chặt tay nói :“ Hiện giờ thế tộc cầm quyền, nếu muốn thăng chức nhanh thì chỉ có nắm tay mình mạnh. Nếu đại tỷ phu là Khương Vương thì Tây Lương có hơn mười vạn thiết kỵ sẽ ở dưới trướng của nhạc phụ, nếu ai muốn động đến nhạc phụ chẳng lẽ không sợ mười vạn thiết kỵ Tây Lương hay sao?”

Hai mắt Đổng Trác toả sáng “ Văn Chính quả là Lão thành mưu quốc *(Ý nói mưu lược rất lão luyện) kế này rất tốt, rất tốt!”

Đổng Trác lôi kéo Lý Nho ở lại thương thảo chi tiết một chút lúc này mới cho Lý Nho rời đi.

Đứng ở bậc thang của Thái Thú phủ Lý Nho đột nhiên nở nụ cười. Đều nói Đổng Trác thông minh, kỳ thật người thông minh nhất chính là Lão phu nhân.

Hai ngàn mã tặc, hơn nữa còn có mấy ngàn đạo chúng của Thái bình đạo, chỉ bằng vào Ngưu Phụ mà có thể bình ổn dẹp loạn sao? Lý Nho đánh chết cũng không tin.

Lý Nho đối với Ngưu Phụ cũng không có ác cảm, nhưng Lý Nho cũng biết người này không có tài, có thể làm đến Lang tướng thì cũng là cực hạn của hắn. Ngưu Phụ trời sinh có tính ổn trọng, nói trắng ra là nhát gan. Người này có thể cai quản dân chúng, nhưng nếu đem quân đi đánh giặc thì còn chưa đủ tư cách, về phương diện này chắc chắn đã có người trợ giúp.

Đại tỷ Đổng Ngọc là thứ nhất, bất quá tuyệt không phải là duy nhất….A Sửu…. Bất luận là lão phu nhân hay Ngưu Phụ, Đổng Phu nhân hay Đổng Chiếu đều không có nói ra A Sửu, Việc này nhất định là có chuyện lạ. Đổng Trác không thích A Sửu nên xem như không để ý. Nhưng Lý Nho lại không như vậy, nhớ ngày đó trên diễn võ trường, nghe khúc Sát Nhân ca của Đổng Phi thực sự để lại ấn tượng quá sâu đối với Lý Nho, cho đến bây giờ hắn vân không quên được.

Một người hung mãnh như vậy sao không ai đề cập tới?

Lý Nho nhẹ nhàng lắc đầu: Lão phu nhân, Người tính kế rất cao a, cố dấu cho Đổng Gia ta một đầu kỵ binh a. Nhưng đầu mãnh thú này nếu còn có ngài thì còn có thể khống chế cũng cho gia tộc sử dụng, nhưng nếu không có ngài thì ai sẽ không chế được đầu mãnh thú này đây?

Lý Nho không tự chủ được nhớ tới Đổng Hoàng, tên gia hoả này từ khi tới Hà Đông đến giờ giống như thật sự già, cả ngày ở trong phòng hơn nữa quan hệ với Vệ gia cũng rất gần. Hy vọng tiểu tử này có thể khẩu thủ như bình* ( Kín Miệng) nếu có chút gì tiết lộ thì ngay cả nhạc phụ cũng không bảo đảm được cho ngươi a.

Ài ! Việc này không cần ta phải đau đầu, cứ để lão phu nhân quan tâm đi sao. Việc của ta bây giờ là tìm cách tìm hiểu chuyện tình của Thái bình đạo… Phóng trường Tuyến …

câu cá lớn, Hắc hắc, Lão phu nhân người rất giỏi tính kế !

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.