Đổng Phi còn chưa có tỉnh ngủ, nhưng đầu óc rất nhanh thanh tỉnh. Cùng với Đổng Ngọc sánh ngựa từ từ mà đi, nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ về chuyện đêm qua đã xảy ra.
Thật đáng giận, lúc học trung học không cố gắng học tập, cho nên bây giờ không nhớ loạn khăn vàng bắt đầu bạo phát từ năm nào. Kỳ thật cho dù Đổng Phi có năng lực nhớ kỹ thì thế nào? Tư liệu trong sách giáo khoa đều là lấy lịch của công nguyên tính toán, còn ở thời đại này đều lấy niên hiệu tính toán. Thời kỳ Linh Đế niên kỷ cũng biến hoá phi thường thậm chí dân chúng cũng không rõ.
Hiện giờ là Quang Hoà năm thứ ba, khoảng cách với loạn khăn vàng còn bao nhiêu năm? Khoé mắt đảo lên Đại tỷ Đổng Ngọc, Đổng Phi linh quang chợt loé, ra vẻ ngốc nghếch hỏi: “ Đại tỷ, tỷ có cách nhìn như thế nào với Thái bình đạo? Còn có tên Trương Giác kia nữa, người cảm thấy hắn là hạng người như thế nào? Có tính tình như thế nào?”
Đổng Thiết cùng với Đổng Ngạc phi thường cơ trí giảm lại tốc độ, để lưu ra không gian cho tỷ đệ hai người nói chuyện với nhau.
Lúc Trọng xuân*( Thời gian khoảng tháng hai mùa xuân) trải qua một đêm chém giết Thành Lâm Thao phá lệ im lặng, nhiều tiểu thương ở trên đường cũng không có tung tích, rất nhiều cửa hàng đóng chặt cửa không buôn bán .
Đổng Ngọc tựa hồ cũng có tâm sự, nghe đươc vấn đề của Đổng Phi, khẽ mỉm cười nói : “ A Sửu, ngươi đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-han/1859598/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.