Chương trước
Chương sau
Bên kia, một đôi tuấn nam mỹ nữ phi thường hài hòa phi thường ấm áp ngồi ở quán ăn vặt, vừa ăn vằn thắn nóng hôi hổi vừa nhìn pháo hoa sáng lóa mắt trên bầu trời, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau vài câu.

“Pháo hoa thật đẹp, thật giống thực. Không nghĩ tới hiện nay trình độ kỹ thuật máy tính đã phát triển tới vậy.” Lâm Bích Tiên ngẩng đầu nhìn lên màn trời.

“Pháo hoa có đẹp cũng không bằng nàng.” Liễu Diệc Thụ một tay chống cằm nhìn chằm chằm Lâm Bích Tiên.

Lâm Bích Tiên quay đầu lại nhìn hắn, cười nói: “Lúc này lại lời ngon tiếng ngọt, trễ rồi.”

“Không muộn. Chỉ cần nàng chưa lập gia đình, lúc nào cũng không trễ.” Liễu Diệc Thụ buông thìa trong tay, cầm tay Lâm Bích Tiên.

Lâm Bích Tiên không cự tuyệt, mặc hắn nắm.

“Huynh nói bọn họ đang làm gì?” Lâm Bích Tiên nhàm chán dùng tay khuất khuất nước canh còn lại trong bát.

“Không biết, nhưng Thượng Quan Lăng khẳng định sẽ bị khi dễ thật sự thảm.” Giang Việt là người nào a? Phúc hắc, hắc tâm hắc phế, ăn tươi nuốt sống người khác. Nữ nhân quăng hắn, cuối cùng cũng đều bị Giang Việt quăng.

Lâm Bích Tiên cười cười, không nói tiếp.

Lặng im một hồi, Liễu Diệc Thụ lại bắt đầu một đề tài: “Nàng làm việc gì?” Tìm hiểu thêm tin tức về nàng, như vậy cho dù ra khỏi trò chơi này, cũng có thể tìm đến nàng được.

Lâm Bích Tiên ngẩng đầu liếc nhìn hắn, liền hiểu được hắn đang hỏi về công việc của nàng, nàng lại cúi đầu, chuyên chú nhìn vào bát, tươi cười có điểm bất đắc dĩ: “Đóng phim.”

Liễu Diệc Thụ trầm mặc. Hắn không thích những ngôi sao trong làng giải trí, bị nhiễm rất nhiều thủ đoạn. Bề ngoài nhìn thanh thuần, sau lưng lại đầy thủ thoạn mưu mô. Hắn trước kia từng theo đuổi một nữ ngôi sao, kết quả sau khi nhìn thấu bộ mặt thật của cô ta liền chia tay. Thật sự không thể nhìn vẻ bề ngoài để đánh giá người khác, giống như Lâm Bích Tiên ban đầu bề ngoài vô cùng háo sắc, ai có thể nhận ra nàng ta mang khí chất nữ vương?

Lâm Bích Tiên biết trong lòng Liễu Diệc Thụ nghĩ gì, rất nhiều người đều có thành kiến với các ngôi sao. Nàng không phải loại người như hắn tưởng tượng, nhưng nàng cũng không muốn giải thích.

Không biết khi nào, lễ hội đã kết thúc. Lâm Bích Tiên đứng dậy nói: “Thời gian không còn nhiều, chúng ta cần phải trở về.”

Gần canh ba, trên đường đã không còn người qua lại. Hai người một đường trở lại Từ gia.

Liễu Diệc Thụ lén quan sát Lâm Bích Tiên, phát hiện nàng cho dù không nói lời nào, khóe miệng vẫn hơi hơi mỉm cười. Hắn nhịn không được mở miệng hỏi:“Nàng vẫn cười, không phiền chứ?”

Lâm Bích Tiên dừng lại, đưa tay xoa khóe môi chính mình, quay đầu nhìn hắn: “Ta luôn luôn cười sao? Thực xin lỗi, thói quen. Trách không được ở đây lại nhanh có nếp nhăn như vậy.” Nói xong, lại không tự chủ được hướng hắn nở nụ cười.

Cảm thấy được chính mình tươi cười, nàng vội đưa tay kéo thẳng khóe miệng: “Ta cam đoan ta không bao giờ nở nụ cười nữa.”

Liễu Diệc Thụ không biết sao cảm thấy trong lòng như bị kéo đau, đưa tay giữ hai tay nàng lại: “Không cần, nàng cười lên thực thân thiết, nhìn rất đẹp.”

Tay nàng lạnh, mà tay hắn nóng bỏng như lửa, một khi cầm, sẽ không muốn buông ra. Nàng muốn ấm áp, hắn vừa vặn có thể cho nàng.

Nắm hai tay thật không dễ đi, Liễu Diệc Thụ đành phải lưu luyến không rời buông một tay ra, nắm tay trái của nàng đi phía trước. Mười ngón tay đan lại, bàn tay nàng im lặng vững vàng nằm trong bàn tay hắn.

Từ gia đại đường, nhìn thấy Lâm Bích Tiên cùng Liễu Diệc Thụ từ xa xa đi tới, Từ Tử Kì giải khai huyệt ngủ cho Thượng Quan Lăng.

Thượng Quan Lăng vừa tỉnh lại, phát hiện mình đang êm đẹp ngồi ở đại đường, trên người đã thay một chiếc áo khoác khác.

Từ Tử Kì không làm gì với nàng chứ?

Trí nhớ trở lại phía trước.

Từ Tử Kì không hề kiêng kị lấy hết bảy bình độc dược trên người nàng, tịch thu toàn bộ bỏ vào người mình.

Thượng Quan Lăng trợn tới mức tròng mắt sắp rơi ra ngoài.

Sau đó, Từ Tử Kì vô sỉ lại muốn hôn nàng. Nằm mơ đi!

Thượng Quan Lăng nghiêng đầu tránh đi, lạnh lùng nói: “Ta không có hứng thú với một tên tiểu tử 14 tuổi.”

Từ Tử Kì ngồi thẳng dậy, mặt đen như than: “Ta cũng không có hứng thú với một con nhóc 14 tuổi.”

Ngươi không có hứng thú? Ngươi không có hứng thú sao vừa rồi mò hăng say như vậy! Mắt ta chưa mù đâu, ta trừng chết ngươi, trừng chết ngươi!

Từ Tử Kì lạnh lùng nhìn Thượng Quan Lăng một lúc lâu, đột nhiên đưa tay đẩy nàng xuống.

“A — Từ Tử Kì, ta thành quỷ cũng sẽ không buông tha ngươi!”

Thượng Quan Lăng thét chói tai, Từ Tử Kì liền lao xuống, chậm rãi ôm nàng vào ngực.

Dựa vào, huynh đệ, ngươi cho là đang chơi nhảy Bungee sao?

Từ Tử Kì ôm nàng, ánh mắt lợi hại gắt gao nhìn chằm chằm nàng: “Ta là ai?”

“Từ Tử Kì.” Thượng Quan Lăng bị hắn ôm, cũng không dám giãy dụa.

“Không đúng.”

Không đúng, ngươi không phải Từ Tử Kì chẳng lẽ lại là Liễu Diệc Thụ?

“Tên của ta là Giang Việt. Giang trong Trường Giang, Việt trong siêu việt.”

Trường Giang Siêu Việt? Ngươi trực tiếp kêu là Hoàng Hà không phải hơn sao.

Thượng Quan Lăng đột nhiên hiểu được ý Từ Tử Kì khi nói những lời này.

Sắc mặt của nàng lập tức trở nên lạnh như băng, đẩy hắn ra, đi ra ngoài: “Mặc kệ ngươi là Từ Tử Kì hay là Giang Việt, ta đều là Thượng Quan Lăng.”

Nam chủ cùng nữ xứng, tuyệt không có khả năng.

Thượng Quan Lăng đi không được hai bước, sau gáy tê rần, ngất đi.

Từ Tử Kì đỡ nàng, cúi người, nói nhỏ một tiếng bên tai Thượng Quan Lăng: “Nếu ngươi không an phận, ta sẽ không chỉ nhẹ tay thế này thôi đâu.”

Đến gần đại đường, Lâm Bích Tiên buông tay Liễu Diệc Thụ.

Ánh mắt Từ Tử Kì đảo qua hai người bọn họ cũng không nói gì, tiến lên kéo Lâm Bích Tiên đi.

Liễu Diệc Thụ nhìn thấy Thượng Quan Lăng thay đổi quần áo, xem ra tình hình chiến đấu thảm thiết a.

“Ngươi không sao chứ?”

Hai người đồng thời nhìn đối phương mở miệng hỏi.

Liễu Diệc Thụ xấu hổ sờ sờ mũi, nói: “Chúng ta nhanh đuổi theo đi.” Nói xong, dẫn đầu cất bước đi.

Thượng Quan Lăng chạy nhanh hai bước, đuổi kịp Liễu Diệc Thụ, hạ giọng nói: “Nhân lúc này hành động. Tên Từ Tử Kì keo kiệt, ngay cả khối ngọc bội cũng không chịu đưa cho ta. Chúng ta vẫn nên trực tiếp cướp bảo tàng đi.”

Liễu Diệc Thụ trầm mặc một hồi, mở miệng nói: “Ngọc bội Từ gia, là tín vật đính ước đã nhiều thế hệ.”

Thượng Quan Lăng nhăn lại mày liễu: “Ta biết, ngươi không cần nhắc nhở ta sức quyến rũ của ta không đủ.”

Trước cửa đá, Từ Tử Kì đột nhiên dừng bước.

Lâm Bích Tiên dừng lại theo, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy? Không mở được cửa sao?”

Từ Tử Kì xoay người đối mặt Lâm Bích Tiên, cởi ngọc bội bên hông xuống, trịnh trọng giao cho Lâm Bích Tiên: “Tiên Nhi, nàng nguyện ý gả cho ta sao?”

Lâm Bích Tiên đỏ mặt, nhận lấy ngọc bội, gật gật đầu.

Thượng Quan Lăng ghen tị cào tường. Thiên, nàng mất cho hắn nụ hôn đầu tiên, thứ hai, thứ ba, thứ tư…… Vẫn chưa được gì, cư nhiên để Lâm Bích Tiên dễ dàng đắc thủ! Mẹ nó, Lâm Bích Tiên bất quá mới chỉ bị Từ Tử Kì kéo tay vài cái, ôm thắt lưng vài cái!

Nàng muốn làm thịt đôi cẩu nam nữ này!

Thượng Quan Lăng ánh mắt phun lửa giận, liếc mắt nhìn Liễu Diệc Thụ. Hắn cúi đầu, hai tay nắm chặt run nhè nhẹ.

Nàng mở tay hắn ra, đem chủy thủ nhét vào trong tay hắn, mê hoặc nói: “Đi, giết tên gian phu kia.”

Liễu Diệc Thụ đứng bất động, tiếng nói khàn khàn: “Nếu hắn chết, kịch bản sẽ loạn. Trò chơi sẽ không thể kết thúc đúng hạn.”

Dựa vào, thời khắc mấu chốt nam nhân chính là không đáng tin cậy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.