“Chân Khanh ca ca, nàng là vị hôn thê của huynh?” Lâm Bích Tiên cương nghiêm mặt kéo kéo góc áo Liễu Diệc Thụ.
“Không phải……” Liễu Diệc Thụ run rẩy khóe miệng nói.
Hiện tại là thế nào? Ác nữ truy phu?
Tất cả mọi người đang ăn cơm dưới lầu đều ngừng tiếng huyên náo, có hứng thú nhìn ba người này.
Liễu Diệc Thụ hít sâu một hơi, siết tay mấy lần, cuối cùng bình tĩnh trở lại. Ôn hòa có lễ nói: “Thượng Quan cô nương, gia mẫu đã tới quý phủ hủy hôn sự.” Nương hắn đã chết từ tám trăm năm trước rồi.
Thượng Quan Lăng nâng tay tháo duy mạo xuống, trong sảnh vang lên một trận tiếng hít sâu: Chỉ có mỹ mạo như vậy mới xứng đôi với thanh âm kiều mỵ như thế.
Biểu tình của nàng thực đau thương, nhưng không hối tiếc: “Liễu lang, Thượng Quan Bảo bị đốt sạch. Trên thế gian này, ta chỉ còn lại một mình chàng.”
Mỹ nữ điềm đạm đáng yêu, Lâm Bích Tiên trong lòng cũng khẽ nhúc nhích.
Liễu Diệc Thụ nhìn thấy mặt nàng, lắp bắp kinh hãi. Như thế nào một ngày không gặp liền tự kỷ thành đóa hoa?
Hắn kích động nhân cơ hội cầm cổ tay nàng: “Nương ta thế nào?” Có thể ăn đậu hũ liền ăn ngay.
Thượng Quan Lăng kiềm chế ý nghĩ muốn sờ lọ độc dược, tiếp tục bi tình:“Liễu đại nương cũng……”
Liễu Diệc Thụ lập tức buông tay nàng ra, nhân tiện lui về sau lảo đảo vài cái, Lâm Bích Tiên vội vàng đỡ lấy hắn:“Chân Khanh ca ca, huynh đừng quá thương tâm……”
Thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-doc-nu-xung/2435810/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.