Đỗ Thanh Thanh căn bản không nghĩ tới Tô Kỷ Miên sẽ kêu mình là tiểu thư, càng không nghĩ tới nàng sẽ chủ động đề nghị xoa bả vai cho mình.
Cái đãi ngộ gì đây a, này nhưng khiến nàng quá mức thụ sủng nhược kinh*.
*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà kinh sợ.
Đỗ Thanh Thanh thực mau đỏ mặt, liền vội vàng lắc đầu, nói: "Không cần không cần."
"Hiện tại không còn sớm." Nàng nói, "Miên Miên vẫn là mau trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta còn muốn......"
Muốn làm cái gì, không biết, dù sao thì lời còn chưa thể nói xong cũng đã bị Tô Kỷ Miên ngắt lời.
Cũng thực mau nghe nàng mở miệng, nói với mình: "Hiện tại còn sớm, em còn chưa buồn ngủ."
"Cận tiểu thư cũng vậy đúng không." Nàng nói, hơi hơi ngước mắt, tầm mắt thực mau nhìn tới quyển sách mà Đỗ Thanh Thanh đặt ở trên giường: "Nhìn dáng vẻ giống như muốn đọc sách trong chốc lát nha."
Bị phát hiện rồi.
Đỗ Thanh Thanh tức khắc có điểm xấu hổ ho nhẹ một tiếng, trầm mặc một lúc sau mới nhỏ giọng phun ra mấy chữ: "Chỉ là đọc chút sách truyện trước khi ngủ thôi."
Nàng nói, đầu nhỏ cúi thấp xuống dưới, hoàn toàn không dám lại nhìn vào mắt Tô Kỷ Miên: "Tôi xem một lát liền đi ngủ."
"Như vậy à." Tô Kỷ Miên gật gật đầu, một hồi lâu cũng chưa nói gì nữa.
Đỗ Thanh Thanh còn tưởng rằng nàng đã từ bỏ, vừa mới chuẩn bị một lần nữa mở miệng dặn dò nàng vài câu: "Cho nên là Miên Miên em......."
Nói còn chưa dứt lời, lại tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-doc-nu-xung-la-nu-chu-dau-qua-tim-sung/983717/chuong-37-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.