Chương trước
Chương sau
Nhìn vẻ mặt lão ma ma kiêu căng có bộ dạng “Để ngươi chờ là coi trọng ngươi, ngươi phải cảm động đến rơi nước mắt mới đúng”, Bạch Tể Viễn tức giận đến nở nụ cười.

Hắn đã làm thái phó hơn mười năm, dù là hoàng thượng cùng hoàng hậu cũng không dùng loại thái độ này đối với hắn. 

Dương thị chỉ là nhất phẩm Thục Phi, gia mẫu cũng không phải là hậu thuẫn đắc lực, lúc này còn mang danh xấu trên người phải dựa vào sủng ái của hoàng thượng mà sinh tồn.

Đã vậy còn tỏ thái độ trên cao với quan viên hàm chánh nhất phẩm!

Triệu kiến? nàng là phi tử hậu cung, là thiếp thất hoàng gia, cũng có tư cách triệu kiến đại thần trong triều sao? 

Hay là mấy ngày gần đây nhân tình ấm lạnh, đã bức điên nàng rồi, nên muốn mưu toan ngôi vị hoàng hậu?

Thái tử cũng sinh khí, đã tự tiện xâm nhập cung điện của hoàng hậu, còn khi nhục mệnh quan triều đình. 

Thái phó là ân sư của hắn, khi nhục thái phó khác nào khi nhục hắn đâu.

Lập tức tiến lên, trầm giọng hỏi:

- Tôn ma ma, Thục Phi nương nương triệu kiến thái phó? Có chuyện muốn thương lượng cùng thái phó? Ngươi chắc chắn không có truyền sai người?

Một câu “Triệu kiến”, một chữ “Sai”, một từ “người”, hắn đều nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Tôn ma ma cũng chẳng lo sợ, giống như không nghe được ý tứ châm chọc của hắn, vẫn như trước ngẩn cao đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời:

- Nương nương phân phó là có đạo lý của nương nương, thỉnh thái tử cùng chư vị đại nhân nghe theo, lúc này nên chờ một chút mới phải, đợi nương nương đem sự tình bẩm báo với hoàng thượng xong, sẽ có người đến truyền triệu.

Đang nói, quả nhiên có người đi ra truyền triệu, người này, là Tô Phúc thái giám tâm phúc của hoàng thượng.

- Thái tử điện hạ, thái phó đại nhân, Tiếu thống lĩnh, Bạch học sĩ, hoàng thượng cho mời.

Mấy người cùng liếc nhìn nhau, trong mắt đầy kinh ngạc.

Thái tử đi tới bên cạnh Tô Phúc, thấp giọng hỏi:

- Tô công công, không biết phụ hoàng lúc này truyền triệu thái phó đại nhân cùng bọn ta trở về, là có chuyện gì quan trọng?

Chẳng lẽ Thục Phi bắt được nhược điểm gì của bọn họ, mới dám kiêu ngạo xông vào Dực Khôn cung, đem sự tình nháo đến trước mặt phụ hoàng? 

Cho nên ma ma bên người của nàng mới có thể như thế kiêu căng lớn lối, chẳng những chướng mắt bọn người thái phó, ngay cả hắn là thái tử cũng không có phân lượng gì trong mắt nàng?

Nhưng bọn họ làm việc cho tới tận bây giờ vẫn rất cẩn thận, không hề có sơ hở.

Cho dù nhược điểm của hắn rơi vào tay của Thục Phi, thì có quan hệ gì đến thái phó đâu?

- Là hôn sự của Bạch tiểu thư.

Tô Phúc cũng không giấu diếm, gọn gàng dứt khoát đem sự tình nói ra.

Mấy người lại liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều ngưng trọng, Bạch Tể Viễn híp mắt, đè nén giận dữ trong lòng.

Thục Phi đến đây không phải đơn giản chỉ vì khánh sinh của Bạch Thanh, mà đưa lễ vật, nàng là muốn, đánh chủ ý lên người Bạch Thanh.

Tính tình của Bạch Thanh hoàn toàn không thích hợp gả cho hoàng tử, lại càng không thích hợp sinh sống ở trong cung.

Hoàng tử Đại Thành mặc kệ là thành thân hay chưa, đều phải ở trong hoàng cung đến hai mươi tuổi mới được xuất cung về phủ. 

Mặc dù hoàng thượng sớm phong vương cho các vị hoàng tử, nhưng vẫn muốn giữ bọn họ ở lại trong cung. 

Điều này có ý nghĩa, nếu gả cho hoàng tử, thì phải ở trong cung vài năm đợi đến hai mươi tuổi làm lễ phong vương mới được rời cung.

Trong cung có nhiều quan hệ rắc rối phức tạp, có vị phi tần phân vị cao nào mà không có thủ đoạn? Tay người nào mà không dính máu mấy mạng người?

Hơn nữa Bạch gia đã sớm đầu phục về phía thái tử, nếu Ký Vương không có tâm tư đoạt đích, toàn tâm toàn ý chuẩn bị làm nhàn vương, thì hắn có thể đỡ lo lắng. 

Nhưng Ký Vương lại hao hết tâm tư muốn thay thế vị trí của huynh trưởng.

Lại bị Bạch gia phá hoại quỷ kế, từng bước đánh tan thế lực của hắn, làm cho hắn càng ngày càng cách xa đế vị.

Lúc này, Thục phi lại đề cập đến hôn sự của Bạch Thanh, là muốn để Ký vương thú nàng về, chắc chắn không có ý tốt. 

Hay là bọn họ muốn thú Bạch Thanh, đem nàng nắm ở trong tay, để mượn lực Bạch gia?

Thật đáng chê cười!

- Bá phụ!

Bạch Tể Viễn hoàn toàn không lo lắng, nhưng trong lòng Tiếu Túc lại lo lắng không thôi.

Sợ xuất hiện biến cố, nương tử sẽ bị người khác đoạt đi. 

Hạ quyết tâm, hắn đến bên người Bạch Tể Viễn, ở bên tai hắn, lắp bắp nói khẽ với hắn:

- Tử Truyền nguyện ở Bạch phủ làm tế, thỉnh bá phụ thành toàn.

Bạch Tể Viễn ngẩn ra, quay đầu nhìn thấy bộ dạng hắn đang lo lắng không yên, trong mắt Bạch Tể Viễn hàm chứa ý cười.

Nghiêm túc gật gật đầu, hắn cũng không lên tiếng, chắp hai tay ra sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào trong điện.

- Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đuổi theo.

Bạch Triệt ở phía sau thấy Tiếu Túc ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của phụ thân, ánh mắt dại ra, hoàn toàn không có tiêu điểm. 

Khóe miệng còn lộ ra tươi cười khờ dại, liền đưa tay đẩy hắn.

- Dạ, ca!

Tiếu Túc ngây ngô cười gật đầu, nghiêng người nhường Bạch Triệt đi trước, sau đó nhắm mắt theo sau hắn.

Bạch phụ đã gật đầu, ngay cả sư huynh mà hắn đã gọi mười năm nay cũng không gọi, lại gọn gàng dứt khoát gọi là ca.

Thái tử cùng Bạch Triệt nghe vậy, bước chân lảo đảo một chút, tự nâng đỡ nhau mới không có té ngã, nhưng trên cánh tay nổi đầy da gà, cũng muốn rớt đầy đất.

Lúc mấy người bọn họ đi vào trong điện, yến tiệc đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Trong điện chỉ còn lại Đế hậu cùng Thục phi, đám người Bạch Thanh đã lui hết ra ngoài.

Sau một màng bái lạy này nọ, Thục phi liền mở miệng nói:

- Thái phó đại nhân, hoàng thượng, hoàng hậu tỷ tỷ cùng bản cung muốn cùng ngươi kết thân gia, Thanh nhi đứa nhỏ này là bản cung nhìn từ nhỏ lớn lên, xưa nay cũng yêu thích nàng, nàng cùng Cẩn nhi thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ thân cận. Hai năm trước thái phó đại nhân nói Thanh nhi còn nhỏ tuổi, không muốn để nàng xuất giá quá sớm, lúc này nàng cũng đã mười sáu, nên thành thân rồi. Không biết ý tứ của thái phó đại nhân như thế nào, xem Cẩn nhi của chúng ta được không?

Lúc nói chuyện ánh mắt Thục phi mang theo vài phần lo lắng, vẻ mặt hiện rõ ý tứ bắt buộc, lời lẽ sắc bén, giống như Bạch Tể Viễn mà không đem nữ nhi gả cho Ký vương, chính là xem thường Ký vương, xem thường hoàng gia. 

Lời nàng nói giống như hôn sự của Bạch Thanh, đã được hoàng thượng, hoàng hậu cùng nàng trao đổi xong rồi, gọi hắn vào chỉ là thông tri một tiếng mà thôi.

Trong lòng Bạch Tể Viễn có vài phần nghi ngờ, cũng có chút không vui.

Hắn đưa mắt nhìn hoàng thượng cùng hoàng hậu đang ngồi trên chủ vị, thấy Hoàng hậu giật mình ngẩn người sau đó liền phẫn nộ.

Còn sắc mặt hoàng thượng đang âm trầm u ám, lúc này tâm hắn mới thả lỏng một chút. 

Ôm quyền tự mình tạ lễ, nói:

- Đa tạ Thục phi nương nương ưu ái, từ nhỏ tính tình nàng đã ngang bướng, lúc này đã lớn như vậy mà vẫn còn giống như trước ngu xuẩn, đần độn, ngoan cố, làm sao xứng với thiên nhân chi tư như Ký vương. Thê tử của lão thần sớm thệ, trước khi chết chuyện nàng không yên lòng nhất, chính là nữ nhi. Tính tình nàng như vậy, lại để một người như năm ngoái lợi dụng, khinh thường, sĩ nhục, lão thần sao còn dám thả nàng ra ngoài, đương nhiên sẽ giữ ở bên người mà che chở.

(Yul: Thiên nhân chi tư nghĩa là có thư thái người nhà trời)

Tuy lời nói hết sức cung kính, lại không hề để ý tới chuyện kết thân là ý tứ của hoàng thượng cùng hoàng hậu.

Chỉ nói là tự nàng đề nghị mà thôi.

Hắn nâng Ký vương lên tận mây, còn hạ thấp nữ nhi của mình, lại nói mình không bỏ được nàng, nên vì nàng kén tế, muốn giữ phu thê nàng ở lại bên người.

Hắn gọn gàng dứt khoát cự tuyệt hôn sự, không lưu lại chút mặt mũi nào cho nàng.

Thục Phi sớm biết hắn sẽ cự tuyệt, cũng tự suy diễn những lý do mà hắn lấy ra làm cớ để nàng có phương pháp ứng phó.

Nhưng nàng không nghĩ tới, Bạch gia đã có nhi tử, lại còn muốn vì nữ nhi kén tế, cái này làm nàng trở tay không kịp, khiến nàng kinh ngạc đến ngớ người.

Hoàng thượng cùng hoàng hậu cũng có chút kinh ngạc, sau đó nâng khóe miệng mỉm cười, không nói gì, tùy ý bọn họ đàm luận.

Một lúc lâu sau, Thục phi mới bình tĩnh tâm tình, mở miệng nói lời thấm thía khuyên nhủ:

- Bản cung biết thái phó đại nhân đau sủng nữ nhi, sợ sau khi nàng xuất giá sẽ chịu ủy khuất, nhưng thái phó phải hiểu, nào có nữ nhi gia nào trưởng thành mà không gả? Cẩn nhi đứa nhỏ này thái phó cũng đã gặp, hắn không phải loại người khi dễ thê nhi, bản cung sẽ không khó xử nàng. Gả vào trong cung, có hoàng thượng cùng hoàng hậu tỷ tỷ che chở, ngày ngày trôi qua rất tốt. Thái Phó muốn che chở nàng, vì nàng kén tế giữ ở bên người, cũng không thử nghĩ lại, loại người vui vẻ ở tế thê gia, có loại nào tốt? Thái phó đại nhân đừng lựa chọn sai lầm cho Thanh nhi! Hơn nữa Bạch gia còn có nhi tử, sau này cũng sẽ thú nhi tức vào cửa, lại để cho nữ nhi kén tế, sau này trong phủ, rốt cuộc ai sẽ là đương gia chủ mẫu? Đến lúc đó còn không phải là nháo loạn không có một ngày lành, chỉ sợ trái ngược với ý tưởng của thái phó đại nhân a!

Nàng chỉ nói đến mặt xấu của việc kén tế, lại nói đến chổ tốt khi Bạch Thanh gả vào hoàng cung, cũng không nói đến chuyện Bạch Tể Viễn chê bai Bạch Thanh.

Có thể hiểu, trong lòng nàng thật ra chướng mắt Bạch Thanh, hôm nay cầu thú, cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

Trong lòng Thục phi đúng là bất đắc dĩ cùng nghẹn khuất.

Nếu có thể, nàng thật không muốn đem nhi tử xuất chúng của mình phối với Bạch Thanh càn bướng không chịu nổi, thanh danh hư hỏng.

Lúc nàng sinh ra chỉ có trăm ngày, liền khắc chết tằng tổ phụ, tổ phụ tổ mẫu cùng mẫu thân, vừa đính hôn lại khắc vị hôn phu bị giam giữ trong chiêu ngục không biết sinh tử, nàng còn không thèm quan tâm. 

Nghe nói gia tộc Viên thị cũng không biết là vì cái gì mà bị định tội, bị đoạt truyền gia chi bảo, ngày ngày khốn đốn không chịu nổi.

Bạch Thanh thật đúng là khắc phu khắc thân nhân điềm xấu, sát cô tinh a!

Nhưng lúc này nàng thân cô thế cô, ngoại gia bị dính lời đồn thổi, bị dội nước bẩn trên đầu, nàng đã không thể trông mong dựa vào.

Mà hoàng thượng đã hai tháng nay không có đến Duyên Hi cung, nàng năm lần bảy lượt đến ngự thư phòng cầu kiến, đưa nước canh điểm tâm nhiều lần đều bị từ chối khéo, không thể nhìn thấy thánh nhan. 

Rơi vào đường cùng, nàng đành phải lấy lòng Hoàng hậu, kỳ vọng hoàng thượng cùng hoàng hậu có thể nghĩ chút tình cảm mà nàng đã nhiều năm cẩn thận cung kính.

Có thể tín nhiệm nàng, vì nàng lưu lại vài phần mặt mũi. 

Ai ngờ, hoàng hậu miễn ngày yết kiến mười lăm hàng tháng, mà mỗi khi nàng đến cầu kiến, thì lại nói thân thể không khoẻ, hoặc là không ở trong cung, ngay cả  cửa Dực Khôn cung cũng không thể vào.

Không phải chỉ mình nàng, mà ngay cả nhi tử Liên Cẩn, cũng không thấy được phụ hoàng của hắn, bị ghẻ lạnh vứt qua một bên.

Đã đến nước đường cùng, bọn họ đành phải đem chủ ý đánh tới hôn sự của Ký vương. 

Mà Bạch Thanh là nhi nữ của thái phó Bạch Tể Viễn là tiểu bối được hoàng thượng sủng ái nhất, dù là tôn thất Vương gia, quận chúa, cũng không so được với nàng.

Hôm nay ủy khuất nhi tử để chấp nhận nàng, vậy mà Bạch gia còn tìm mọi cách từ chối, đúng là xem không vừa mắt mẫu tử bọn họ.

Trong lòng Thục Phi hận ý tràn trề, âm thầm hạ quyết định, đợi sau này mẫu tử bọn họ đắc thế, nhất định sẽ hồi báo thật tốt.

Trong lòng Bạch Tể Viễn càng hận nàng hơn.

Hắn nói nữ nhi không tốt, không xứng với Ký Vương, đó là hắn khiêm tốn, không có nghĩa là người khác có thể nghĩ như vậy. 

Trong lòng hắn luôn thấy Ký vương không xứng với nữ nhi của hắn mới đúng. 

Lời này của Thục phi có ý châm ngòi ly gián, làm hắn tức giận không thôi.

Nàng nghĩ vài câu châm ngòi như vậy, có thể làm cho Bạch gia nội chiến sao, hay là nói, như thế đã đủ làm cho hắn bởi vì cố kỵ nhi tử, mà đem nữ nhi đẩy ra ngoài?

Nàng hoàn toàn không biết, đối với phụ tử bọn họ mà nói, Bạch Thanh có được hạnh phúc, mới là điều quan trọng nhất.

- Cựu phụ, cựu mẫu.

Ngay lúc Bạch Tể Viễn chuẩn bị mở miệng phản bác Thục phi, Tiếu Túc đang đứng phía sau đột nhiên bước lên, quỳ trước mặt hoàng thượng, hoàng hậu, khó khăn lắm mới thay đổi cách xưng hô thân cận, dập đầu cầu xin nói:

- Sanh tôn(cháu) từ khi ra đời, phụ mẫu có cũng như không, được cựu phụ, cựu mẫu bảo hộ mới có thể lớn lên. Hôm nay thỉnh cựu phụ, cựu mẫu thành toàn cho sanh tôn ở lại Bạch gia làm tế.

Tiếu Túc đột nhiên nói ra, chẳng những làm cho Thục Phi trở tay không kịp, trợn mắt há hốc mồm đứng dậy, ngay cả hoàng thượng cùng hoàng hậu, cũng khiếp sợ không thôi, một lúc lâu cũng nói không ra lời.

Tuy ở tế cũng không phải là chuyện uất ức, nhưng cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, bị lan truyền ra ngoài, vẫn bị mọi người nhìn bằng con mắt khác.

Hắn đường đường là An Nhạc Hầu được ngự phong, được hưởng truyền tước kế vị, lại vì một mối hôn sự, ngay cả tước vị dùng mệnh đổi lấy cũng vứt qua một bên?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.