Lúc hai người tới nơi cũng đã tối muộn.
Ngài Hách lái xe vào gara, lúc quay sang thì thấy thầy Chu đã ngủ từ bao giờ.
Chu Mạt lo lắng cả ngày, có lẽ đã vượt sức chịu đựng, dựa vào cửa sổ ngủ suốt một chặng đường.
Ngài Hách thấy anh ngủ, cũng không nỡ gọi dậy, quyết định ngồi yên nhìn anh.
Vẻ ngoài Chu Mạt thiên về nhã nhặn lịch thiệp, lúc say ngủ cũng rất an tĩnh. Ánh đèn mờ ảo rọi lên mặt anh, bóng tối càng tôn lên ngũ quan sắc nét, tựa như một bức tranh tĩnh vật.
Ngài Hách nhìn không rời mắt, có thể nói từ lần đầu tiên chú ý tới thầy Chu, bằng một cách khó giải thích nào đó, khuôn mặt này dường như đã ghim thẳng vào tim can hắn.
Thật sự, có ngắm mãi cũng không đủ.
Cho dù thầy Chu có già đi, cho dù trên da có nếp nhăn và đốm đồi mồi, thì chắc chắn vẫn là một ông già đặc biệt đặc biệt đẹp lão, hắn đắc ý nghĩ.
Đột nhiên hắn ngớ ra, lát nữa thầy Chu vào nhà thì ngủ gian nào bây giờ?
Nhà ngài Hách có một phòng cho khách và một phòng sách, tất nhiên là có nhiều hơn một cái giường, thầy Chu là khách, ngủ ở phòng cho khách là điều hiển nhiên.
Nhưng hiện tại quan hệ giữa hai người không giống như trước, có thể ngủ chung một giường tất nhiên vẫn tốt hơn...
Ngài Hách thở dài, thôi, lát nữa cứ dọn dẹp phòng cho khách đã.
Dù sao...
Ngày sau còn dài.
Chu Mạt bị tiếng thở dài này đánh thức, anh chầm chậm mở mắt, mơ màng nhìn ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-vi-nha-toi-hom-nay-co-chut-la/750663/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.