Lúc Chu Mạt tỉnh lại thì trời đã sáng.
Trong không khí tràn ngập mùi vị ẩm ướt đặc biệt sau cơn mưa, vài sợi nắng lặng yên lọt qua khe hở, nhảy nhót vào trong lều.
Dường như thoáng nghe thấy phía xa xa có tiếng chim hót lanh lảnh vui tai. Thả nhẹ tiếng thở còn có thể nghe thấy tiếng suối chảy róc rách, âm thanh như kéo theo vạn vật trong thiên nhiên trở nên vui tươi, căng tràn sức sống.
Một sớm mai đẹp đẽ, một khởi đầu mới mẻ.
Có thứ gì đó dường như đang đâm chồi bén rễ ở hư vô, rồi bất tri bất giác nảy nở.
Chu Mạt cảm thấy có thứ gì đó trên trán mình. Anh lấy xuống nhìn, đó là một cái vớ màu xám nhạt cùng một cái lá cây xanh thẫm ở miệng vớ.
Chu Mạt nhớ tới chuyện đêm qua, bỗng nghiêng đầu, suýt chút nữa thì đụng phải cái trán của ngài Hách vẫn đang ngủ say.
Chu Mạt bất giác thở nhẹ.
Ngài Hách không chỉ cởi trần, mà trên người còn chẳng được cái gì che chắn. Có lẽ là lạnh, hắn co chân ôm tay, nằm rất gần Chu Mạt, cằm còn dựa vào đầu vai Chu Mạt.
Tư thế này tựa như tư thế thân thiết trong vô thức của tình nhân, lại khá giống tư thế làm nũng của trẻ nhỏ.
Bấy giờ Chu Mạt mới nhận ra trên người mình phủ kín một đống thứ, một hình ảnh đối lập mạnh mẽ với ngài Hách hiện tại. Anh vội vàng lấy tất cả xuống, sau đó vén chăn lên, ngồi dậy, nhẹ nhành đắp chăn lên người hắn.
Động tác của anh cẩn thận từng li từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-vi-nha-toi-hom-nay-co-chut-la/750631/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.