Chương trước
Chương sau
Editor: Lạc Y Y

Tô Nguyên về đến nhà, trong nhà cũng không khác mấy so với lúc cậu rời đi, vắng vẻ lạnh lẽo, đấy là lần đầu tiên cậu cảm thấy phòng ốc quá lớn, ở nhà một mình quá quạnh quẽ.

Trong bếp vẫn còn một ít thức ăn thừa, Tô Nguyên vốn đã quen sống vất vả nên chỉ hâm nóng thức ăn, qua loa ăn vài miếng bèn đi ngủ, dù sao ngày mai cậu còn phải thảo luận về gamshow cùng bọn Liễu Cam.

Thế nhưng Tô Nguyên nằm trên giường, làm sao cũng không vào giấc được, vừa nghĩ đến Lục Cẩn chiến tranh lạnh với mình, sau này sẽ không thương mình nữa, trong lòng vô cùng khó chịu.

Cậu không phải là một người thích khóc lóc, nhưng hai ngày nay lại bởi vì Lục Cẩn, lúc nào cũng nhịn không được muốn khóc, nhưng khóc cũng tốt, khóc mệt rồi thì có thể vào giấc ngủ.

Chờ Lục Cẩn trở về đã là đêm khuya, anh trước tiên đến phòng bếp nhìn qua một lượt, trong bếp đã được thu dọn sạch sẽ, sau đó lại đi đến phòng Tô Nguyên.

Sợ sẽ đánh thức Tô Nguyên, Lục Cẩn cũng không bật đèn, nhẹ giọng đi đến bên giường, ánh trăng len lỏi luồn vào, chiếu gọi lên gương mặt Tô Nguyên, nước mắt lấp lánh dưới ánh trăng, làm cho Lục Cẩn nhìn thôi cũng lo lắng, anh cẩn thận vươn tay lau đi.

"Lục Cẩn..." Tô Nguyên xoay người, lẩm bẩm nói: "Anh đừng giận nữa, được không?"

"Đồ ngốc, sao tôi giận được chứ? Tôi thương em còn không hết nữa." Lục Cẩn cúi người hôn lên trán Tô Nguyên, nhận thấy cậu vẫn đang ngủ, có lẽ khi nãy chỉ là đang nói mớ mà thôi.

Có điều ngày nghĩ sao đêm mơ vậy, Tiểu Nguyên Bảo nói ra những lời này chắc là cho rằng mình giận em ấy, nhất thời vừa đau lòng vừa buồn cười.

Lục Cẩn rời phòng cậu, trở lại phòng mình tắm rửa, tắm xong lại lén trở lại phòng Tô Nguyên, cẩn thận trèo lên giường cậu, có lẽ Tô Nguyên đã quen với việc ngủ cùng Lục Cẩn, tiếng động không chỉ không đánh thức cậu, ngược lại cậu ôm lấy người ta, chọn một tư thế thoải mái ngủ say.

Tờ mờ sáng ngày hôm sau, Tô Nguyên đã cảm thấy không đúng lắm, trên giường mình sao lại có thêm một người?

"Tiểu Nguyên Bảo dậy rồi à?" Lục Cẩn cười cúi đầu hôn lên trán cậu, "Có muốn rời giường bây giờ không? Tôi đi làm bữa sáng cho em?"

"Được." Tô Nguyên vừa mới tỉnh ngủ còn vẻ mặt ngây ngốc gật gật đầu, hoàn toàn quên mất hai người còn đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh.

Chờ sau khi rửa mặt xong, đầu óc mới tỉnh táo lại, nhìn hai mắt của mình sưng đỏ trong gương, Tô Nguyên hung hăng véo mặt mình một cái.

"Shh..." Khuôn mặt trong nháy mắt đỏ lên, "Thì ra thật sự không phải đang nằm mơ, Lục Cẩn thật sự không hề tức giận, anh ấy còn nói làm bữa sáng cho mình!"

Nghĩ tới nghĩ lui, còn ngây ngốc nở nụ cười, "Lục Cẩn không giận, hì hì, hai đứa không có chiến tranh lạnh."

"Đồ ngốc." Không biết Lục Cẩn tới từ khi nào, lúc này đang đứng ở cửa nhìn Tô Nguyên cười ngây ngô, "Đừng ngây ngốc nữa, xuống lầu ăn cơm thôi, không phải hôm nay em còn phải tham gia thảo luận về gameshow sao? Tôi đưa em đi."

"Được." Tô Nguyên vui vẻ đi theo Lục Cẩn xuống lầu ăn sáng.

"Ngày mai em có gameshow, hôm nay phải qua đó tụ họp, phòng Từ An đã đặt trước rồi, nhưng anh ta có việc phải làm không qua được, nên hai ngày tới anh sẽ chăm sóc cho em." Lục Cẩn nhìn di động báo cáo nhiệm vụ hai ngày tới, Tô Nguyên chăm chú lắng nghe.

Đột nhiên Lục Cẩn ngừng lại, Tô Nguyên nghi hoặc ngẩng đầu nhìn sang, dùng ánh mắt dò hỏi: "Sao anh không nói nữa?"

"Ngày hôm qua em đi đâu vậy?" Vẻ mặt Lục Cẩn đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Tô Nguyên vừa định nói, nhưng lại nhớ tới lời mẹ Lục nói với cậu trước khi đi, bảo cậu đừng nói cho Lục Cẩn biết mình đến nhà họ Lục.

"Tôi có đi đâu đâu, chỉ đi dạo chút thôi." Tô Nguyên nói xong, nghĩ lại hỏi: "Anh hỏi tôi vậy còn anh thì sao? Không phải anh không ở nhà, không nói một tiếng nào đã đi, tôi, tôi còn tưởng anh giận rồi."

"Xin lỗi, là tôi không tốt, sau này sẽ không như vậy nữa." Lục Cẩn lập tức xin lỗi, "Lần sau tôi ra ngoài nhất định sẽ nói cho em biết, ngày hôm qua bởi vì có một số việc xảy ra bất ngờ, tôi không muốn quấy rầy em ngủ nên không nói với em, là lỗi của tôi."

Thấy Lục Cẩn thành khẩn xin lỗi như vậy, Tô Nguyên lập tức lựa chọn tha thứ cho anh.

"Nhưng thân thể của anh, có thể đi với tôi qua đó được không?" Tô Nguyên vẫn rất lo lắng, lỡ như người ở đó đông như vậy xảy ra chuyện thì biết làm sao?

"Trước đó tôi vẫn chưa nghĩ xong, có điều mẹ tôi vừa nghiên cứu ra chất ổn định pheromone thế hệ đầu tiên, nếu dễ sử dụng, sau này tôi có thể đi cùng em bất cứ khi nào tới bất cứ nơi đâu." Lục Cẩn cười nói.

Khóe miệng Tô Nguyên không khỏi nhếch lên, bệnh tình của Lục Cẩn có thể tốt lên, cậu cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ, "Thật tốt quá!"

"Được rồi, mau ăn cơm đi, ăn xong tôi sẽ dẫn em ra ngoài." Lục Cẩn vuốt ve mái tóc Tô Nguyên.

Hai người cũng không kề cà bao lâu, rất nhanh lái xe đến nơi cần đến, Liễu Cam tương đối hào hứng, đã kéo Lương Nhâm Thần ở khách sạn chờ từ sớm.

Liễu Cam: "Sao các cậu còn chưa đến nữa, tôi đợi đến hoa sắp tàn luôn rồi!"

Đoàn Gia: "Tới ngay đây"

Khương Phong: "Hoang mang.jpg, các cậu đang ở đâu? Đang chuẩn bị cho gameshow hả?"

Trong nhóm chat tức khắc yên ắng.

Ai cũng biết hôm nay phải đến khách sạn thảo luận về gameshow, chỉ quên thông báo cho Khương Phong biết, nói ra cũng lúng túng lắm chứ bộ.

Cũng may mọi chuyện lớn nhỏ Từ An lo liệu rất ổn thỏa, Tô Nguyên lập tức nhờ Từ An chụp ảnh màn hình cho cậu ta, là thông báo trong nhóm người đại diện của Từ An hôm qua.

Tô Nguyên: "Người đại diện của cậu không nói với cậu sao?"

Khương Phong: "Có lẽ anh ấy đã quên rồi, khách sạn của mấy cậu ở đâu, bây giờ tôi chạy qua."

Tô Nguyên: "Vị trí"

Sau khi Lục Cẩn lái xe đến nơi liền tách ra khỏi Tô Nguyên, đi cất hành lý trước, sau đó đi lấy thuốc ổn định, còn Tô Nguyên thì đi đến phòng bao mà bọn Liễu Cam đã đặt trước.

Trong phòng vừa vặn đang phát bộ phim do Giang Thành đóng chính, hai người cứ như vậy hôn hít nhau, vừa xem phim vừa ăn bỏng ngô, hoàn toàn không phát hiện sự tồn tại của Tô Nguyên, thậm chí còn không ngừng nhắn tin cho Tô Nguyên, hỏi cậu đã đến chưa.

"Hai cậu!" Tô Nguyên đi tới hô to: "Có thể chú ý chút đi được không! Tôi đã đến được một lúc rồi mà hai cậu không có chút phát giác nào sao!"

Liễu Cam bị giọng nói của Tô Nguyên làm giật cả mình, lập tức chui tọt vào l*иg ngực Lương Nhâm Thần, Lương Nhâm Thần liếc nhìn Tô Nguyên một cái với vẻ mặt không vui, "Cậu dọa em ấy sợ rồi."

"Tôi phi, với lá gan này của cậu ấy, tôi có thể dễ dàng dọa cậu ấy như vậy sao?" Tô Nguyên ném ánh mắt khinh bỉ, đột nhiên hình như cậu ngửi thấy một mùi lạ trong không khí.

"Ờ thì, Tô Nguyên, cậu ra ngoài trước đi." Lương Nhâm Thần có chút xấu hổ nói.

Sắc mặt của Tô Nguyên dần dần biến sắc, bỉ ổi nói: "Được thôi, tôi đi ra ngoài trước, lần sau muốn chơi nhớ khóa cửa lại nha."

Liễu Cam nghe thấy thanh âm đóng cửa, tức giận nói: "Đều tại anh, cứ phải chơi đùa em!"

"Được được được, tất cả là lỗi của anh, đừng giận nữa, anh giúp em xử lý." Lương Nhâm Thần lấy chăn đắp lên người, dùng khăn giấy lau sạch sẽ rồi mới giúp cậu mặc quần vào.

Liễu Cam đỏ mặt chỉ vào dấu vết không rõ trên sô pha nói: "Đừng quên chỗ đó nữa, em ra ngoài trước đây!"

***

Lời editor: Dạo này tâm lý của tôi có chút bất ổn, không tập trung được, nên ko có ra chuyện thường xuyên, nếu mn đọc mà cảm thấy cấn cấn chỗ nào thì cmt lại giúp tôi nha, cảm ơn mn rất nhiều  🥺🥺🥺
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.