Editor: Lạc Y Y Tô Nguyên thấy Lục Cẩn đầu óc đơn giản, nghĩ hay là trực tiếp nói thẳng: “Tôi không thích anh, cũng không muốn cùng anh kết hôn” Lục Cẩn sửng sốt một lúc, tay vừa cho vào túi áo, dường như muốn lấy ra thứ gì đó, nhưng cuối cùng lại tay không lấy ra. Nụ cười trên khóe miệng anh hơi cứng lại, nhưng không hề mất bình tĩnh, vẫn mềm mỏng nói: “Xin lỗi, tôi đường đột quá rồi” Tô Nguyên nhếch miệng, hờ hững nói: “Thật ra ấy mà, kết hôn thì kết hôn thôi, dù sao cũng chỉ là chuyện một tấm giấy, nhưng mà tôi muốn biết, vì sao anh muốn kết hôn với tôi?” “Em còn nhớ Tiểu Cẩn không? Lục Cẩn không có trả lời câu hỏi của Tô Nguyên, mà hỏi ngược lại cậu chuyện khác. Tô Nguyên cau mày suy nghĩ một lúc, “Tiểu Cẩn gì?” Lục Cẩn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tô Nguyên, như thể đang cố gắng tìm ra câu trả lời mà anh muốn từ khuôn mặt của cậu. Tuy nhiên Lục Cẩn vẫn thất vọng, phát hiện Tô Nguyên không phải giả ngu mà là thật sự không biết, cũng đúng, lúc trước từng điều tra tin tức của Tô Nguyên, bên trên có viết 5 năm trước cậu xảy ra tay nạn xe, đã mất trí nhớ từ lâu rồi, còn tưởng rằng sự xuất hiện của mình có thể khơi dậy trí nhớ của cậu, nhưng đó thực sự là một giấc mơ ngu ngốc. “Không biết thì thôi vậy” Lục Cẩn giúp Tô Nguyên gắp một cái bánh quẩy, sau đó buông đũa xuống nói: “Tôi thích em, hơn nữa thích em rất lâu rồi” Tô Nguyên nổi da gà đầy mình, cẩn thận quan sát Lục Cẩn đang ngồi đối diện, không ngừng hồi tưởng và chắc chắn rằng mình chưa từng gặp qua người này. Mình cũng là người coi như trong suốt trong giới giải trí, Lục Cẩn lại nói thích mình rất lâu rồi, chẳng lẽ anh ta là một tên biến thái, lén lút theo dõi mình?! Tô Nguyên chất vấn hỏi: “Anh thích tôi? Anh thích tôi điểm nào? Anh hiểu rõ tôi sao? Anh biết tôi thích ăn gì không mà anh dám nói thích tôi!” “Em thích ca hát, thích màu xanh, không kén ăn nhưng thích tôm không vỏ, cá không gai, thịt không xương, không thích ăn rau xanh, còn về trái cây thì không có nhiều yêu cầu. Anh chỉ nhớ em thích thuận tiện một chút, chỉ cần có thể trực tiếp ăn em đều thích, thích đọc tiểu thuyết nhưng không cần tác phẩm nổi tiếng” Lục Cẩn không nhanh không chậm nêu ra một lượt những thứ Tô Nguyên thích, Tô Nguyên cũng không ngờ Lục Vân nói đều đúng hết. Mẹ nó, quả nhiên là biến thái, điều tra kỹ càng những thứ tôi thích như vậy, ngay cả chính tôi còn không biết mình thích những thứ này. Nhưng thế thì đã sao! Tô Nguyên cười lạnh: “Anh điều tra cũng rất rõ ràng đó, cho nên anh mua tôi về rốt cuộc là vì cái gì? Đừng nói cái gì mà thích tôi, tôi biết, chẳng qua là muốn cơ thể này của tôi, anh muốn tôi có thể cho anh, đợi anh chơi chán rồi thì buông tha tôi, được không?” Tô Nguyên 18 tuổi đã bắt đầu diễn xuất, mặc dù chỉ là diễn viên quần chúng 5 năm. Nhưng thời gian này có vô số người rõ ràng hoặc ngầm ném một cành ô liu cho cậu, Tô Nguyên nghĩ mọi cách chặn lại, vì thế đã đánh mất rất nhiều cơ hội, nhưng cậu không hề quan tâm, diễn quần chúng cũng tốt, đó cũng coi như đã từng tỏa sáng trên sân khấu, nhưng không ngờ rằng vẫn vấp phải Lục Cẩn. Chẳng qua Lục Cẩn trông cũng rất đẹp, nếu như bị anh ta thượng, cũng sẽ không có cảm giác buồn nôn Mặc dù nói như thế, nhưng tay Tô Nguyên vẫn không ngừng run rẩy. Cậu cảm thấy có thứ gì đó lạch cạch một tiếng, nhỏ xuống tay cậu, cậu cúi đầu xem, thì ra là nước mắt. Vì sao, Tô Nguyên vô cùng khó chịu gắt gao siết chặt quần áo, mình chỉ muốn đàng hoàng đứng trên sân khấu, vì sao hết người này đến người khác đều ngăn cản mình. Hết Khương Nghiêu, Tô Duệ đến Lục Cẩn cũng, vì sao đều không chịu buông tha cho tôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]