Trong mắt của Ngôn Đỉnh vụt qua ý cười gian xảo, anh sờ cằm suy nghĩ, bỗng phấn khích nói: “Làm chó của tôi đi, chó sẽ không nói dối, sẽ không phản bội chủ nhân của mình, ít hất chó sẽ không xem chủ nhân hiện tại thành thế thân của chủ nhân trước.”
Anh quả nhiên vẫn là rất để bụng chuyện này, dẫn tới sự châm chọc mỉa mai mà nhắc nhở mọi lúc.
Thẩm Thượng không thể oán trách Ngôn Đỉnh, cậu không có tư cách oán trách bất cứ ai, cậu tin mình là người mang tội, sau khi chết nhất định sẽ vào địa ngục, quằn quại ở trong chảo dầu không được siêu sinh.
Vào tối hôm đó, Ngôn Đỉnh quả nhiên đã mua chiếc vòng đeo cổ của chó cho Thẩm Thượng đeo.
“Đeo vào thử xem.” Trên tay của Ngôn Đỉnh còn có một chiếc đuôi chó lông lá, chỉ là chuôi của chiếc đuôi là một gậy rung, vừa nhìn là biết dùng để làm nhục Thẩm Thượng: “Trong phòng có máy sưởi, sau này ở nhà cậu đều không cần mặc quần áo nữa, mặc hẳn hoi những thứ này, chó thì nên có sự tự giác của chó, không phải sao?”
Thẩm Thượng trầm mặc không nói, sắc mặt tái nhợt và cánh môi run rẩy, đủ thấy sự kháng cự và sợ hãi của cậu.Ngôn Đỉnh mặt ngơ tai điếc đợi Thẩm Thượng, anh hy vọng Thẩm Thượng mang tới bất ngờ cho anh, ví dụ gào lên phản kháng, hoặc là suy sụp khóc lóc, kết quả Thẩm Thượng không có phản ứng gì, thật sự vô cùng nhàm chán.
“Này, tôi hỏi cậu.” Ngôn Đỉnh cúi người, một tay gác chống lên đôi chân đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-my-thu-bi-danh-dau/255250/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.