Dẫn dắt ngàn vạn loài chim, Phượng Hoàng bay lượn trên bầu trời, vượt qua Trường An, đằng sau là biển mây rực lửa...Kim Sí Đại Bằng đậu trên đỉnh cung Hưng Khánh, dõi mắt nhìn hết thảy phồn hoa. Mọi thứ như tĩnh lặng, trầm xuống. Lý Cảnh Lung mang thân thể thương tích chất chồng, trong tay phóng ra một tia sáng rực rỡ, cố gắng tiếp cận Hồng Tuấn. “Sinh giả… vị quá khách…” Thanh âm trầm thấp của hắn vang vọng thế gian, trong khoảnh khắc sương mù đen bao trùm cả thiên địa bị ánh sáng kia đẩy lùi.
“Tử giả vị… quy nhân.” Ánh sáng kia là mặt trời rực lửa chiếu rọi thiên địa, là những vì tinh tú lấp lánh giữa trời đêm, là một ngọn đèn không bao giờ tắt khai phá từng mảng tăm tối của thế giới này. “Thiên địa nhất… nghịch lữ, đồng bi vạn cổ… trần.” (1) Lý Cảnh Lung nhắm hai mắt lại, một tay đặt lên trán Hồng Tuấn. Một đạo bạch quang tỏa ra, bao trùm chiến trường thi sơn huyết hải. Ở kia trong ánh sáng của ngọn đèn nhỏ, Bình Khang trong xa hoa truỵ lạc, Khu ma tư dưới cây ngô đồng trong ánh nắng ngày hè, bầu trời nơi tái ngoại mù mịt bão cát cùng tuyết bay, tiếng ca của A Thái trong trẻo như tiếng suối, Mạc Nhật Căn cùng Lục Hứa đi hái lá cây buổi sớm, Cừu Vĩnh Tư múa bút như bay, mọi thứ bỗng chốc hóa thành một bài thơ bất hủ của Lý Bạch.
Ngũ Lăng niên thiếu Kim thị đông. Ngân yên bạch mã độ xuân phong. Lạc hoa đạp tận du hà xứ? Tiếu nhập hồ cơ tửu tứ trung. (Chàng thiếu niên Ngũ Lăng phía đông chợ Kim). Cưỡi ngựa trắng yên bạc lướt qua gió xuân Giẫm nát hết hoa, đi đâu chơi đây? Vừa cười vừa bước vào quán rượu
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.