“Cậu…” Chung Văn Nhiễm lùi về phía sau hai bước, “Đi ra ngoài.”
Chúc Diệu Uyên siết chặt chìa khóa, tim đập như trống bỏi, ánh mắt hắn nhìn Chung Văn Nhiễm lập tức trở nên cực kỳ nguy hiểm nhưng được cưỡng ép dằn xuống, hướng về phía trước nói: “Anh… bị bệnh rồi?”
Chung Văn Nhiễm thở hổn hển lặp lại lần nữa: “Đi ra ngoài.”
“Nói cho tôi trước đã, anh phát tình hay là bị bệnh?” Chúc Diệu Uyên đi tới bên cạnh anh, nắm lấy cánh tay anh, “Tôi nhìn anh uống thuốc xong rồi sẽ ra.”
Cơ thể Chung Văn Nhiễm đang run rẩy, anh gắng sức chống đỡ, cắm đầu vào ngăn kéo lục tìm nhưng có lẽ bởi quá yếu ớt nên đầu óc cũng không tỉnh táo lắm, lọ thuốc trước kia chỉ cần thò tay một cái là lục thấy, thế mà phải tìm rất lâu.
Sau khi anh mò tới lọ thuốc, trong phòng đã tràn đầy mùi vị pheromone của anh, đồng thời Chúc Diệu Uyên cứ một mực nhìn anh chằm chằm, pheromone trên người cũng bắt đầu tỏa ra, quấn quýt cùng với anh.
Thuốc chẳng còn thừa mấy viên, anh vừa định đổ ra cho vào miệng___ Chúc Diệu Uyên bỗng nhiên chìa tay ra, nắm lấy cổ tay anh.
Chung Văn Nhiễm nhìn hắn, trong mắt có sự khẩn cầu không rõ ràng.
Chúc Diệu Uyên quặp cánh tay đang giơ ra của anh lại, sát nửa người lại gần, lúc này hai người ngồi đối mặt nhau cứ rúc ở mộc góc chỗ chân giường, Chung Văn Nhiễm căn bản không có cách nào né tránh.
Bàn tay anh bởi vì mất hết sức lực mà mở ra, viên thuốc rơi xuống mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-hon-nhan-thu-hai/579062/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.