Ngày hôm sau Chúc Diệu Uyên đi làm, thư ký Trình phát hiện hắn cứ luôn ngẩn người. Cô cầm tài liệu ra ra vào vào văn phòng hắn như thường lệ, sau khi Chúc Diệu Uyên ký xong, liền cứ cầm bút yên lặng trầm tư, cô quay đầu lại, thấy bên trong lớp cửa kính là tấm lưng cao ngất của hắn, nửa ngày rồi cũng chẳng nhúc nhích một chút. Khi cô đang cho rằng cấp trên của mình đang suy tư về công việc quan trọng gì đó, thì thật ra Chúc Diệu Uyên lại đang nghĩ___ nếu như hắn mang chuyện khôi phục trí nhớ này nói cho Chung Văn Nhiễm, liệu Chung Văn Nhiễm sẽ có phản ứng gì? Nhưng mà mở miệng như nào mới là vấn đề. ___Thực ra người hiện tại mà anh vẫn luôn vì chồng cũ mà từ chối chính là chồng cũ của anh. ___Thực ra tất cả những giãy dụa của anh đều chỉ là trò đùa số phận tạo thành. ___Thực ra anh không cần phải rơi nước mắt nhiều đến thế. Nhưng từng lời từng lời, chỉ cần nghĩ một chút thôi đã cảm thấy tàn nhẫn vô cùng, càng chớ nói là để hắn chính miệng nói với Chung Văn Nhiễm. Sau khi hắn trầm tư một lúc lâu, cuối cùng kiệt sức, chỉ đành phải thốt ra câu “Làm không nổi.” Thời gian gian nan xê dịch từng chút, tựa hồ qua thật lâu, lâu đến nỗi hắn cảm giác cả người mình cứng đờ, gần như hóa thành tượng đá, thì cửa văn phòng bỗng bị người gõ vang. Văn phòng của hắn trong một ngày không biết phải tiếp bao nhiêu vị khách, bởi vậy rất bình tĩnh nói: “Vào đi.” Người gõ cửa theo lời tiếng vào, lại không phải thư ký Trình, hắn ngẩng đầu, là một người đàn ông không quen biết, tướng mạo thường thường, đeo một cặp kính không gọng, nhìn bề ngoài giống như thành phần tri thức thông thường. Hắn nhíu mày: “Anh có hẹn trước không? Tại sao lại đi qua thư kí tôi trực tiếp gõ cửa?” Người đàn ông vừa tới gần, Chúc Diệu Uyên ngửi được mùi pheromone alpha nhàn nhạt trên người hắn. Người tới cũng không hoảng loạn, bước tới sô pha trước mặt hắn ngồi xuống, đặt tập tài liệu xuống, lấy từng từng từng tờ ra đặt ngay ngắn lên bàn, “Tôi đã nói với thư ký của ngài tôi là người của Trương Thông, muốn đưa cho ngài chút đồ vật, cô ấy liền để cho tôi vào.” Gã vừa mở miệng, Chúc Diệu Uyên liền cảm giác có chút quen tai, anh lục lọi đầu óc mình một vòng, xác thật không quen biết nhân vật này. “Ngài thật sự không quen biết tôi, chỉ có điều tôi đã từng gặp ngài,” Người đàn ông ung dung thong thả sắp xếp xong, cầm một tờ trong đó lên xem, “Trương tổng bảo tôi đến nói cho ngài rằng, chuyện của Dương Gia có manh mối rồi, chỉ có điều liên lụy đằng sau có chút lớn, hắn không tiện đích thân đến đây, để tôi đưa cho ngài trước tránh cho rút dây động rừng.” Nhưng rõ ràng Chúc Diệu Uyên nhớ rằng mình đã bảo không cần điều tra Dương Gia nữa rồi mà? Hắn cầm bút, ngửa mình ra đằng sau, trong biểu cảm nghiêm túc mang theo vẻ bình tĩnh, “Đưa qua đây tôi nhìn xem.” Người đàn ông cầm tài liệu đã sắp xếp xong đứng dậy, từng bước từng bước bước về hướng hắn, dáng đi tự nhiên tùy ý, không hề cứng ngắc hay căng thẳng, khi hắn đưa tài liệu, Chúc Diệu Uyên phát hiện gã khom eo, đối diện thẳng mặt với hắn. Đã lâu lắm rồi Chúc Diệu Uyên chưa tiếp nhận một ánh mắt như thế này, tràn ngập mê hoặc, mất phương hướng và đầy tính xâm lược đến thế, chỉ tiếp xúc trong chớp mắt, hắn gần như có chút thất thần, ngay sau đó người nọ rút tài liệu ra, hạ giọng nói: “Hiện tại bắt đầu, tôi hỏi anh đáp.” Giọng nói ấy như tảng băng nứt ra trong dòng nước ấm, từng là liều thuốc an thần tốt đẹp nhất trong ký ức của anh, khiến cho Chúc Diệu Uyên cả kinh___hắn đột nhiên nhớ ra nơi giọng nói này xuất hiện. Đúng vậy, người thôi miên của Viên Bách Xuyên. Chúc Diệu Uyên nhớ lại tới đây, suýt nữa đã bại lộ ngụy trang. Hắn gắng sức thả lỏng cơ thể, khống chế hô hấp đang dần trở nên dồn dập, gã thôi miên kia mới đầu vẫn không phát hiện, còn tưởng hoàn toàn như dự liệu, nhếch lên nụ cười tự tin đầy mình, hỏi: “Chung Văn Nhiễm là ai?” “Đối tượng xứng đôi của tôi.” “Trước khi hai người xứng đôi thì sao?” “Người xa lạ.” “Dương Gia là ai?” “Bạn của tôi.” “Trí nhớ của anh đã khôi phục bao nhiêu?” “…Tôi chưa từng bị mất ký ức.” “Rất tốt.” Người thôi miên phất nhẹ tài liệu, muốn cho Chúc Diệu Uyên tỉnh lại khỏi trạng thái thôi miên, nhưng gã ngay lập tức ý thức được điều không đúng, cau mày nhìn vào con ngươi Chúc Diệu Uyên. Chúc Diệu Uyên đang nhìn về phía hắn bỗng dưng cười một tiếng. Người thôi miên khiếp sợ! Liên tục lui về phía sau, lại bị Chúc Diệu Uyên níu lấy cổ áo, trực tiếp nhấc bổng gã lên khỏi mặt đất, sau đó hắn bị ngã lăn ra, rồi ngay lập tức bị pheromone bùng nổ trên người Chúc Diệu Uyên chèn ép cho mồ hôi lạnh ròng ròng. Một alpha ưu thế, mạnh mẽ mang đến toàn bộ cảm giác chèn ép, căn bản không thể đánh đồng được với mấy gã alpha quèn ngoài đường kia, ngay trong chớp mắt sau lưng gã thôi miên đã ướt đẫm, gã sững sờ nói: “Mày___ đã khôi phục trí nhớ!” “Đúng vậy,” Chúc Diệu Uyên cười nhạt, “Chỉ có điều trí nhớ của tao chưa từng mất đi, chẳng qua là bị mày thôi miên giấu đi mất thôi, loại thủ đoạn vụng về không đỡ nổi một nhát như thế này, bị tao phát hiện ra thì lạ lùng lắm à?’ Gã thôi miên này là một tên đần độn, vốn dĩ chẳng tính là nhân vật lợi hại gì, Chúc Diệu Uyên biết, trước kia gã có thể thành công thôi miên được Chúc Diệu Uyên, chẳng qua là ỷ vào thủ đoạn của Viên Bách Xuyên mà thôi. Kẻ địch chân chính của hắn, rõ ràng đã không kìm chế nổi nữa rồi. Chúc Diệu Uyên nghĩ để điểm này, cảm xúc vốn đã không quá vui vẻ lại nặng nề thêm mấy phần, hắn nhấn vào số nội bộ công ty, gọi thư ký Trình tiến vào, nhân viên an ninh và cô cùng lúc phá cửa xông vào, kéo gã trên mặt đất lên ném ra ngoài. Từ khi hắn khôi phục lại trí nhớ, công ty từ trên xuống dưới đã được hắn lặng yên không tiếng động thay máu một lượt, động tĩnh không lớn, nhưng nếu đã ra tay, thì không có khả năng một chút gió cũng không lọt ra ngoài. Viên Bách Xuyên phái cái tên ngu xuẩn này tới, chính là muốn nói cho hắn___ cuộc chiến giữa bọn họ, đã chính thức bắt đầu. Sau khi thư ký Trình quăng gã kia ra ngoài, lại quay trở lại phòng làm việc của Chúc Diệu Uyên. Chúc Diệu Uyên trải qua một trận kích thích, gần như đã thoát ra khỏi trạng thái mất hồn mất vía, mặt lặng như nước nói: “Tại sao không báo trước cho tôi một tiếng.”. Truyện Linh Dị Trình Oánh biết hắn đang chỉ trách mình tự tiện quyết định thả người vào, ngừng lại một chút, giải thích: “Gã tới quá gấp, lại sơ hở đầy mình, tôi cảm thấy hắn không tạo ra uy hiếp cho ngài nên để hắn đi vào.” Thật ra còn có chút suy nghĩ không dám rút dây động rừng bên trong. Kết quả đúng thật như cô đoán, sau khi người này bước vào cửa chưa tới mấy phút đã lộ tẩy, Chúc Diệu Uyên còn chưa thèm thở mạnh đã quật ngã được gã rồi tống cổ ra ngoài rồi. Chúc Diệu Uyên cảm thấy nhức đầu, hắn thở dài một hơi, cơn mệt mỏi ngay lập tức lướt qua. “Cô giúp tôi liên lạc với Trương Thông đi,” Hắn nói, dừng lại chốc lát, “Lần sau nhớ đừng có tự tiện quyết định, có chuyện gì lập tức báo cáo cho cấp trên.” Trình Oánh biết mình đã phạm vào đại kỵ của chức vụ này, nhỏ giọng đáp lại rồi xoay người bước ra ngoài. Khi Trương Thông tới, đúng lúc Chúc Diệu Uyên đang họp, các nhân vật cấp cao ngồi ngay ngắn, nghe hắn ngồi ở ghế cấp cao nhất phát biểu___ Trong đám người này có một ít là người cha hắn giữ lại, phần lớn đều không có vấn đề. Còn phần còn lại thì, chính là tâm phúc đã trải qua cuộc thay máu của hắn. Cấp trên họp, những người thường không có phận sự đều không cho vào, Trương Thông đi tới phòng làm việc của Chúc Diệu Uyên, ngồi đàng hoàng chờ đợi một hồi, thời gian không qua bao lâu, Chúc Diệu Uyên đã đẩy cửa đi vào. Hai người vừa mới đối mặt nhau___Trương Thông bị ánh mắt của hắn làm cho cả kinh, trái tim chầm chậm trầm xuống. * Chung Văn Nhiễm mang theo nắng chiều trở về nhà, sắc mặt anh so với lúc thường có hơi đo đỏ. Trước lúc sắp tan làm, Chúc Diệu Uyên gửi tin nhắn cho anh bảo, buổi tối có chút chuyện không thể tới đón, anh liền tự mình gọi xe, kết quả lần này không được may mắn cho lắm, tài xế cực kỳ ồn ào lắm mồm, anh cứ thế đau khổ nhẫn nhịn cả đường về. Đến cửa tiểu khu, anh không để cho tài xế đưa vào, sau khi trả tiền cũng như là tháo chạy khỏi xe. Khi anh mở cửa nhà___anh tưởng rằng thứ mình nhìn thấy sẽ là một căn nhà trống rỗng, nhưng không có. Trên bàn các món ăn bày biện chỉnh tề, giữa phòng khách có một cái hộp lớn, anh hơi nghiêng đầu, nhìn thấy tường lắp tivi đã được dán giấy dán tường mới, tivi đổi thành một chiếc tivi khổng lồ to hơn một nửa bức tường, đang bật tin tức hôm nay. Trong tin tức là một nhân vật nhà nhà đều biết, nguyên soái hiện tại của đế quốc, Viên Bách Xuyên. Nhà báo ở hiện trường hội nghị, tay cầm micro nghiêm túc đưa tin, đều là mấy chuyện quốc gia đại sự. Chung Văn Nhiễm không có chút hứng thú nào đối với quốc gia đại sự, toan quay đầu đi thì anh lại nghe thấy trong phòng bếp vang lên tiếng loảng xoảng lạch cạch, Chúc Diệu Uyên nhô đầu ra, trên tay còn cầm một con cá đang nửa chết nửa sống, hắn nói: “Anh về rồi đấy à?” Trong tích tắc Chung Văn Nhiễm như bị sóng lớn tập kích, anh ngửi thấy mùi pheromone trên người Chúc Diệu Uyên, sự khác thường của cơ thể lúc này mới hiện rõ ràng. Nhưng anh mạnh mẽ chống đỡ, trên trán chảy mồ hôi cũng mặc kệ, vội vã gật đầu một cái rồi xông vào trong phòng ngủ, “Rầm” một tiếng đóng cửa lại! Chúc Diệu Uyên phát hiện có điều không đúng, rửa tay rồi tới gõ cửa, hai mày xoắn chặt: “Nhiễm Nhiễm?” Sau cánh cửa ảnh không nhìn thấy, Chung Văn Nhiễm đang lục tung đi tìm thuốc bác sĩ đưa cho anh, anh cảm giác pheromone trong cơ thể mình đang cuồn cuộn không ngừng tỏa ra ngoài, giống như lũ ùa tới mà đê đã vỡ, khống chế thế nào cũng vô tích sự. Trong cơ thể anh có một ngọn lửa, đốt cho anh mồ hôi đầm đìa miệng đắng lưỡi khô, thậm chí trước mắt anh còn có hiện tượng hoa mắt, tay chân đều mềm như bún như chỉ giây tiếp theo thôi là sẽ ngã xuống mặt đất. Đương lúc bàng hoàng bất lực, anh nghe thấy âm thanh cửa bị mở ra, chợt quay đầu lại nhìn. Chúc Diệu Uyên đang cầm chìa khóa, đơ ra tại chỗ. ~ Hết chương 36 ~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]