Ngày hôm sau Chúc Diệu Uyên đi làm, thư ký Trình phát hiện hắn cứ luôn ngẩn người.
Cô cầm tài liệu ra ra vào vào văn phòng hắn như thường lệ, sau khi Chúc Diệu Uyên ký xong, liền cứ cầm bút yên lặng trầm tư, cô quay đầu lại, thấy bên trong lớp cửa kính là tấm lưng cao ngất của hắn, nửa ngày rồi cũng chẳng nhúc nhích một chút.
Khi cô đang cho rằng cấp trên của mình đang suy tư về công việc quan trọng gì đó, thì thật ra Chúc Diệu Uyên lại đang nghĩ___ nếu như hắn mang chuyện khôi phục trí nhớ này nói cho Chung Văn Nhiễm, liệu Chung Văn Nhiễm sẽ có phản ứng gì?
Nhưng mà mở miệng như nào mới là vấn đề.
___Thực ra người hiện tại mà anh vẫn luôn vì chồng cũ mà từ chối chính là chồng cũ của anh.
___Thực ra tất cả những giãy dụa của anh đều chỉ là trò đùa số phận tạo thành.
___Thực ra anh không cần phải rơi nước mắt nhiều đến thế.
Nhưng từng lời từng lời, chỉ cần nghĩ một chút thôi đã cảm thấy tàn nhẫn vô cùng, càng chớ nói là để hắn chính miệng nói với Chung Văn Nhiễm.
Sau khi hắn trầm tư một lúc lâu, cuối cùng kiệt sức, chỉ đành phải thốt ra câu “Làm không nổi.”
Thời gian gian nan xê dịch từng chút, tựa hồ qua thật lâu, lâu đến nỗi hắn cảm giác cả người mình cứng đờ, gần như hóa thành tượng đá, thì cửa văn phòng bỗng bị người gõ vang.
Văn phòng của hắn trong một ngày không biết phải tiếp bao nhiêu vị khách, bởi vậy rất bình tĩnh nói: “Vào đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-hon-nhan-thu-hai/579061/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.