Chung Văn Nhiễm lui về phía sau, chân lại bị Chúc Diệu Uyên gạt ngã, cả người anh lảo đà lảo đảo, đổ vào trong lồng ngực Chúc Diệu Uyên, giọng nói yếu ớt: “Cậu muốn làm gì?” Chúc Diệu Uyên có thể ngửi được mùi vị trên người anh, bọc mật ngọt, trộn lẫn hương hoa, khổ sở trong lòng hắn dần dần bị một thứ khác thay thế, hắn cúi đầu xuống, hít ngửi gáy Chung Văn Nhiễm, siết chặt cánh tay anh. Chung Văn Nhiễm nói: “Hiện tại câu không được tỉnh táo, đừng làm ra chuyện khiến bản thân hối hận.” “Tôi rất tỉnh táo,” Chúc Diệu Uyên nói, “Bình thường tôi có thể tự lừa mình dối người, cảm thấy nếu tôi nỗ lực hết mình có lẽ anh sẽ yêu tôi, nhưng bây giờ tôi bỗng nhiên thông suốt ra rồi___ Không thích chính là không thích.” Quả thật rất tỉnh táo, Chung Văn Nhiễm nghĩ. Thế nhưng anh nhìn vào ánh mắt Chúc Diệu Uyên, cứ luôn cảm giác được âm u, vặn vẹo cùng với nỗi điên cuồng không màng tất cả, dịu dàng không còn lộ ra từ đôi mắt hắn nữa___ Lần này anh thật sự đã chọc giận Chúc Diệu Uyên. Chung Văn Nhiễm mới muộn màng cảm nhận được sợ hãi. “Hôm đó…” Chúc Diệu Uyên nhẹ nhàng vuốt ve gáy anh, thần sắc mê muội, “Anh uống say, cứ rúc vào trong lòng tôi như thế này, giương mắt nhìn tôi, còn hôn lên cằm tôi.” Chung Văn Nhiễm không được tự nhiên quay mặt đi: “Cậu cũng nói là do tôi say.” Chúc Diệu Uyên ghé vào bên tai anh, giọng nói mang theo chút tủi thân mơ hồ: “Nhưng khi đó người trong lòng anh nhớ tới không phải là tôi, anh nhìn khuôn mặt tôi, xuyên thấu qua nó nhớ về chồng trước, giây phút đó, tôi thật sự muốn…” Tay hắn đặt ở cổ Chung Văn Nhiễm dần dần siết chặt, sau khi Chung Văn Nhiễm đột nhiên nhìn về phía hắn, hắn lại như bị điện giật mà buông tay ra, “Không, tôi không nỡ, Nhiễm Nhiễm, tôi yêu anh mà.” Chung Văn Nhiễm bị pheromone nồng nặc của hắn làm cho cơ thể mềm nhũn, anh dựa đầu sang một bên, bất lực chống lên tường, “Chúc Diệu Uyên… Chúc Diệu Uyên, yêu tôi thì không nên đối xử với tôi như vậy.” Chúc Diệu Uyên lại đột ngột gắt lên: “Không nên như vậy? Vậy tôi có thể làm thế nào? Anh nói cho tôi? Con mẹ nó anh sắp rời xa tôi rồi, tôi phải làm thế nào!” Chung Văn Nhiễm không trả lời nổi. Anh khó chịu cực kỳ, pheromone của Chúc Diệu Uyên đối với anh mà nói chính là thuốc trấn định, bây giờ lại trở thành một đôi tay khiêu khích anh từ mọi phía, khiêu khích tới nỗi anh không chống đỡ nổi. Anh cảm thấy mình càng ngày càng lâng lâng, ý thức càng lúc càng xa vời, thậm chí anh còn kìm lòng không đặng mà tới gần Chúc Diệu Uyên, cho nỗi khao khát kia một chút xíu an ủi. Chúc Diệu Uyên hôn lên môi anh, dùng sức nghiền ép, dưới tay mạnh mẽ nâng mông anh lên, một tay ôm anh đè lên giường, tách hai chân anh mở rộng. Nửa người dưới của hắn đặt giữa đôi chân đang dang rộng của anh, hắn dùng bộ phận đã cứng rắn quấy rầy anh, thở dốc dồn dập: “Bé cưng, cục cưng của tôi, qua hôm nay đừng nghĩ tới việc rời xa tôi nữa.” Chung Văn Nhiễm bị cọ xát khắp mọi nơi, anh nghe vậy muốn phản bác, lại bị chặn miệng lại, đầu lưỡi của Chúc Diệu Uyên luồn vào bên trong như một con rắn linh hoạt, quấn chặt lấy đầu lưỡi anh rồi mút mát, đôi lúc còn có răng cạ qua anh. Pheromone của bọn họ hoàn toàn phóng thích ra ngoài, độ nồng đậm có thể so với kỳ phát tình, dung hợp vào nhau thâm mật không kẽ hở. Chung Văn Nhiễm bởi vì kiềm chế quá lâu, anh gần như không biết nên làm sao để khống chế pheromone đang bùng nổ, chỉ có thể bám víu lên người Chúc Diệu Uyên, khóe mắt ứa lệ, gò má tới đuôi mắt đều đỏ ửng. “Tôi không muốn như vậy… Chúc Diệu Uyên, cậu thả tôi ra!” ___ Rốt cuộc, Chúc Diệu Uyên đã hoàn toàn đập nát sự lạnh lùng của anh. Hắn đã từng ảo tưởng Chung Văn Nhiễm ngoan ngoãn nằm ở dưới thân, mặc hắn thao mặc hắn làm, thế nhưng trước nay chưa từng nghĩ tới lần đầu tiên của hai người sẽ mở đầu như thế, trong lòng hắn thoáng qua tia bi ai, nhưng ngay sau đó đều đã bị cơn sóng tình dục mãnh liệt bao trùm lấy. Nỗi hốt hoảng của Chung Văn Nhiễm làm huyết mạch hắn phun trào. Chúc Diệu Uyên càng kích động gặm cắn cổ anh, cơ thể mạnh mẽ đỉnh vào anh, bao trọn lấy anh không cho phép né tránh, tiếp nhận lễ rửa tội bằng pheromone của hắn. Động tác của hắn vừa thô bạo lại vừa hỗn loạn, nhưng khi xuống tay lại rất nhuần nhuyễn cởi bỏ quần áo Chung Văn Nhiễm. Ngay trong chớp mắt quần áo Chung Văn Nhiễm rơi xuống đất, hô hấp của hắn cùng theo đó mà ngưng trệ, bởi cơ thể anh không có trơn nhẵn như trong tưởng tượng, mà ngược lại có không ít vết thương. Những vết thương này đều đã lành vết, có thể nhìn ra là vết thương đã lâu về trước, phần lớn đều là những vết nho nhỏ, hỗn loạn rải rác trên ngực cùng với sống lưng Chung Văn Nhiễm. Nhưng điều này cũng chẳng mảy may ảnh hưởng tới mỹ cảm của hắn, trong mắt Chúc Diệu Uyên, đây là cơ thể có thể khiến hắn ta không cần đụng chạm mà toàn thân cũng run rẩy. Hắn đưa tay vân vê đầu v* Chung Văn Nhiễm. Ánh mắt Chung Văn Nhiễm ướt nhẹp, thở nhẹ nhìn hắn, tràn đầy luống cuống và sợ hãi. Chúc Diệu Uyên không nhịn được cúi đầu hôn anh lần nữa, quấn lấy đầu lưỡi anh trấn an anh, tay lại càng dùng lực, xoa bóp mấy bận, trong sự giãy dụa của Chung Văn Nhiễm, hắn ngậm lấy đầu v* hồng nộn ấy, ngậm mút trêu chọc. Cả đầu hắn chôn trong ngực Chung Văn Nhiễm, giống như đứa trẻ đang mút sữa mẹ. Chung Văn Nhiễm yếu ớt đẩy hắn, hai chân đang dang rộng đá loạn trong không trung, bị loại khoái cảm vừa quen thuộc vừa xa lạ này hành hạ đến khóc nức nở. Anh không có sức lực để đẩy Chúc Diệu Uyên, chỉ có thể chịu đựng. Đột nhiên, Chúc Diệu Uyên ôm Chung Văn Nhiễm lên xoay một vòng, để cho tất cả điểm tựa của anh đều rơi lên người hắn, hắn ôm anh đi vào trong phòng, quần áo họ theo bước chân bọn họ đi qua mà rơi la liệt dưới đất. Chung Văn Nhiễm được đặt lên trên giường, chiếc giường quen thuộc thường ngày hôm nay lại bị một alpha xâm nhập, pheromone của hắn nhiễm vào mỗi một góc trong căn phòng ngủ, làm anh không khỏi thẹn thùng. Chúc Diệu Uyên hôn dần xuống dưới, hôn lên bụng anh, thậm chí còn cả ở địa phương dưới đó nữa, quần của anh đã bị cởi bỏ, lộ ra hai bắp đùi trơn bóng trắng như tuyết. Mà Chúc Diệu Uyên, cứ liên tục gặm cắn lên đùi trong của anh, chiếc quần lót cũng là món đồ cuối cùng trên người anh rốt cuộc cũng rơi xuống đất, miệng Chúc Diệu Uyên đụng phải bộ phẫn đang đứng thẳng của anh, không chút áp lực nào ngậm nó vào trong miệng, bú mút vài lượt rồi phun ra, sau đó lại nhoài người lên trên hôn anh. Chung Văn Nhiễm nếm được mùi vị kỳ quái, chính là mùi vị pheromone của hắn trộn lẫn với chất dịch cơ thể, anh cảm thấy cực kỳ quái dị, ôm mặt không thèm nhìn tới Chúc Diệu Uyên. Chúc Diệu Uyên cười khẽ, nhìn anh đã không còn lòng dạ phản kháng liền đưa ngón tay xuống thăm dò huyệt nhỏ phía dưới của anh, nơi đó đã ướt đẫm, khẽ hé miệng, mong đợi sự xâm nhập của hắn. Omega tổng cộng có hai huyệt, một cái là đường sinh sản, một cái là hậu môn, trong đường sinh sản cất giấu khoang sinh sản, đó là mục tiêu ngày hôm nay của hắn___ làm tới mức Chung Văn Nhiễm mở khoang sinh sản ra, cho hắn tiến vào hoàn toàn ký hiệu anh. Chung Văn Nhiễm bị hắn dùng ngón tay cắm vào, vội vàng khép hai chân lại, nhưng đã muộn, hai chân mạnh mẽ của Chúc Diệu Uyên đang chặn giữa hai chân anh, khiến anh không thể không dang rộng hai chân, mở rộng đường sinh sản của anh cho hắn. “Cục cưng của tôi thật đẹp…” Chúc Diệu Uyên nắm lấy bắp chân anh, cúi người hôn lên môi anh, nụ hôn này mang theo dịu dàng quyến luyến, khiến cho Chung Văn Nhiễm không khỏi bị mê hoặc, cả người liền thả lỏng một chút___ Chính là trong chớp mắt ấy, Chúc Diệu Uyên dùng dương v*t cứng rắn của mình đâm vào! Mặt dù đã bôi trơn đầy đủ, nhưng tiến vào quá bất ngờ vẫn khiến cho Chung Văn Nhiễm ăn không ít đau đớn, anh cố đẩy ngực Chúc Diệu Uyên ra, thậm chí còn đưa tay xuống sờ xuống nơi hai người kết hợp, muốn hắn ra ngoài. Anh chẳng còn một chút tỉnh táo nào nữa, khóc nức nở, nước mắt chảy xuống ngay sau đó đã bị Chúc Diệu Uyên liếm đi mất. Chúc Diệu Uyên nói: “Tôi vẫn chưa xong? Anh khóc gì chứ?” Chung Văn Nhiễm cảm giác được hắn bắt đầu chậm rãi rút ra cắm vào, anh lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Không được, đau quá, cầu xin cậu… đừng làm nữa…” “Anh đau sau? Có đau như tôi không?” Chúc Diệu Uyên làm bộ như nghi ngờ, sự hèn mọn từ sâu thẳm tâm hồn ùa ra: “Anh muốn rời xa tôi, tôi còn đau đớn hơn anh gấp vạn lần cơ.” Hắn bỗng thình lình thúc mạnh, Chung Văn Nhiễm kêu lên thành tiếng, dùng sức đấm hắn, rồi sau đó chôn trong lồng ngực hắn, nghẹn ngào nức nở. Chúc Diệu Uyên cảm giác địa phương đang bao bọc hắn trơn mượt như tơ lụa vậy, ấm áp như làn nước, hắn tăng thêm tốc độ, lại càng thêm trơn trượt không trở ngại, phía bên dưới Chung Văn Nhiễm toàn nước là nước, siết chặt lấy vật kia của hắn, còn biết hút lấy hắn. Nhưng ngày hôm ấy, cuối cùng Chúc Diệu Uyên cũng vẫn không hoàn toàn ký hiệu anh. Hắn chạy rồi, tại lúc Chung Văn Nhiễm khôi phục lại ánh mắt bình tĩnh chạy mất dạng. Hắn tháo chạy rất chật vật, động tác phá cửa mà ra cũng cực kỳ không có thể diện, không giống như một lão tổng mà ngược lại giống tên gian phu bị bắt gian, nhưng đối tượng thông gian của hắn, chớ nói vì tình yêu, cho dù là tình dục, cũng chẳng có. Đêm hôm khuya khoắt, quỷ cũng yên giấc rồi mà hắn vẫn lang thang trên phố, trên đường không một bóng người, chỉ có xe của hắn quanh quẩn, không biết nên đi đến đâu, về nơi nào. Hắn cảm thấy mình đã làm chuyện sai lầm. Hắn cưỡng ép Chung Văn Nhiễm yêu hắn, cưỡng em một omega trong tim đã có người khác phải tiếp nhận hắn, khoảng thời gian này hắn như bị thứ gì đó mê hoặc tâm trí, hoàn toàn không có lý trí, chỉ biết nhìn chằm chằm vào Chung Văn Nhiễm. Có nhiều lúc thậm chí hắn còn cảm thấy___ Chung Văn Nhiễm chính là tất cả của hắn. Hắn có thể buông bỏ tất cả, ở bên cạnh Chung Văn Nhiễm, yêu Chung Văn Nhiễm, quyết không để sự tương ngộ khó khăn của bọn họ bị bất kỳ thứ gì cản trở, dù là cản trở ấy đến từ chính bản thân Chung Văn Nhiễm. Ý nghĩ này giống như bản năng trong cơ thể hắn, một khi ngoi lên liền khuếch tán như virus, chờ đến khi hắn phản ứng được, tất cả đã không kịp nữa rồi. Hắn yêu Chung Văn Nhiễm, không thể mất đi Chung Văn Nhiễm, để anh rời xa hắn, loại cảnh tượng này dù cho chỉ là nghĩ thôi cũng đủ khiến cho hắn phát điên. Nhưng___tình cảm sâu đến vậy, bắt đầu từ khi nào vậy chứ? Chúc Diệu Uyên không nghĩ ra, nhưng hắn biết thứ tình cảm này là thật, tuyệt đối không pha tạp chút giả dối nào, nhất là khi hắn nhìn thấy Chung Văn Nhiễm, cả trái tim hắn gần như đã treo lên người anh. Hắn thất hồn lạc phách trở về nhà Nhà hắn yên tĩnh quạnh quẽ, một chút cũng không giống căn nhà của Chung Văn Nhiễm, nhà Chung Văn Nhiễm không chỉ sạch sẽ, nhưng khắp nơi đều toát ra mùi vị của chủ nhân, không giống hắn, đến vệ sinh cũng không phải hắn làm, bước vào căn nhà lại không hề giống như nhà đúng nghĩa. Chúc Diệu Uyên lấy từ trong ngăn kéo ra hai chai rượu, trực tiếp khui mở dốc thẳng vào miệng uống. Hắn uống hết cả một chai Brandi, cảm giác trời đất quay cuồng, cái ghế cũng xuất hiện bóng chồng, liền nghiêng nghiêng ngả ngả nằm thẳng lên ghế sô pha, nhìn lên đèn trần đối ẩm. Đèn trần không biết nói chuyện, hắn liền tự nói lẩm bẩm, phần lớn là lầu bầu lảm nhảm gọi tên Chung Văn Nhiễm. Hắn nói Nhiễm Nhiễm của hắn, bé cưng của hắn, đừng rời xa hắn. Hắn không muốn xóa bỏ xứng đôi với anh, không muốn xóa bỏ bất kỳ thứ gì liên quan đến mối liên hệ giữa hai bọn họ khoảng thời gian này. Hắn muốn kết hôn với anh, hắn muốn ở bên cạnh anh, từ khi nhìn thấy đôi mắt anh đã nghĩ vậy, hắn hối hận đã khuyên Dương Gia, hận không thể khóc lóc cầu xin Chung Văn Nhiễm đừng đối xử tàn nhẫn với hắn như thế. Hắn muốn ở bên Chung Văn Nhiễm, tốt nhất là cả đời. ~ Hết chương 23 ~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]