*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi cúp điện thoại, Chung Văn Nhiễm nhìn tờ giấy trắng tinh trước mặt mà ngẩn người trong chốc lát.
Sau khi anh từ sảnh chính vụ trở về nhà lòng dạ liền bắt đầu không yên, công việc trong phòng thí nghiệm đã kết thúc, nhưng vẫn có vài chỗ còn cần anh phải điều chỉnh, nhưng một chữ anh cũng không viết ra được.
Anh nhớ lại vẻ mặt kinh hãi của bác sĩ sau khi anh nói xong câu đó___Anh cũng biết sẽ như vậy, không có người nào sẽ ôm giữ một câu nói hư vô mờ mịt mà sống qua ngày, chỉ có anh cố chấp như thế, cũng chỉ có anh có thể hiểu được nỗi đau khổ đằng đẵng đêm ngày của chính mình.
Bác sĩ nói: “Cậu là một người độc lập tự chủ, cũng làm qua tẩy rửa ký ức, ban đầu cậu có thể đồng ý làm loại phẫu thuật này đã chứng tỏ muốn cắt đứt quan hệ với quá khứ, nhưng đến nay cậu lại dùng một câu nói trong mơ để giam cầm chính mình, điều này thật sự khiến người ta quá thương cảm.”
Chung Văn Nhiễm biết bác sĩ không muốn đánh mất sự chuyên nghiệp nên không trực tiếp mắng anh ngốc.
Nhưng sau khi anh tạm biệt bác sĩ, vẫn mang tài liệu trong tay gửi tới nơi nên đến___Anh đến phòng dân chính, văn kiện trong tay chính là thư từ chối xứng đôi.
Căn cứ vào quy định liên quan đến xứng đôi ở đế quốc, lần đầu đơn phương từ chối xứng đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-hon-nhan-thu-hai/579047/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.