Edit: uyenchap210
Từ năm sáu tuổi biết Tạ Đình Vân, A Mạn như có thêm một chiếc hộp bí mật. Tất cả những phiền não, có thể tâm sự với phụ thân hay không thể tâm sự với phụ thân thì nàng đều kể cho Tạ Đình Vân.
Ngay cả nguyệt sự đầu tiên của nàng, người nàng nói đầu tiên cũng là Tạ Đình Vân. Khi đó nàng tưởng mình sắp chết, bị dọa khϊếp, nhưng lại không dám nói với phụ thân, sợ ông sẽ lo lắng.
Ông bà nội lớn tuổi ở quê xa, mẫu thân mất sớm, phụ thân lại không có huynh đệ thân thích, ở Trường An này chỉ có mình nàng, nếu nàng chết rồi phụ thân sẽ sao đây.
Mới đầu A Mạn còn chịu đựng, cắn môi kìm nén nước mắt, nhưng khi nhìn thấy Tạ Đình Vân thì nhịn hết nổi mà òa khóc nước mắt nước mũi tùm lum.
Nàng không hiểu chuyện này, Tạ Đình Vân càng không hiểu. Thấy nàng khóc như vậy, còn lẩm bẩm "sắp chết" thì chính hắn cũng bị dọa sợ, lấy tay áo lau nước mắt nước mũi cho A Mạn, luống cuống nói: "Ta cõng muội tới hiệu thuốc, A Mạn đừng sợ."
Khi đó A Mạn mới mười hai, Tạ Vân Đình lớn hơn nàng một tuổi.
Tạ Vân Đình lớn nhanh hơn nàng nhiều, lưng rộng người cao, nhìn từ xa không giống như đang thành niên nhưng vẫn mang cái vẻ ngây ngô trẻ con.
A Mạn nằm bò trên lưng hắn, cảm thấy yên tâm hơn bao giờ hết, sợ hãi như nước mắt nước mũi vừa rồi, bị ống tay áo của thiếu niên lau sạch.
Lão đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-xa/3430007/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.