Chương trước
Chương sau
Edit: uyenchap210

Tạ quý phi có khuê danh Vương Mạn Văn, người nhà đều gọi nàng là "A Mạn".

Phụ thân của nàng giữ chức quan không lớn không nhỏ ở Thượng Thư cục, mẫu thân của A Mạn mất sớm, nhưng phụ thân của nàng là người si tình, quyết không tục huyền.

Trong nhà chỉ có một cô con gái nên phụ thân yêu chiều nàng hết mực, song không vì thế mà con người nàng trở nên điêu ngoa. A Mạn xinh đẹp, năm nàng mười bốn tuổi có rất nhiều bà mối tới nhà làm mai.

Nhưng bản thân nàng đã có suy nghĩ của riêng mình.

Vương phụ là quan văn ở Thượng Thư cục, tay cầm bút, ốm tay nhuốm mùi mực, không rành đạo kiếm nhưng một lòng luôn muốn vung đao múa thương, phóng ngựa nơi sa trường.

Thế là ông làm quen với rất nhiều võ tướng, mặc kệ người ta có muốn chơi với mình không. Duy chỉ có một người không chê dáng vẻ yếu đuối của ông, còn vui vẻ trò chuyện với ông. Đó chính là Tạ giáo úy quan Chính lục phẩm.
Ông ấy cũng gà trống nuôi con, có hai đứa con một nam một nữ tuổi chục A Mạn.

Hai người hận quen nhau muộn, phủ đệ cũng gần nhau, bởi vậy thường qua nhà nhau ăn chung.

Cũng vì thế mà A Mạn có nhiều thanh mai trúc mã và bạn thân.

Tạ Vân Đình tuổi nhỏ ngang bước, chọi gà đấu chó, không thiếu chuyện hư, nhưng rất khó thiên phú võ thuật, còn mảng văn thơ... Có vẻ đối lập hoàn toàn.

A Mạn thì ngược lại, rất am hiểu thi thơ họa nhạc.

Tạ phụ rất không hài lòng về Tạ Vân Định, thường phạt hắn quỳ ở từ đường hoặc chịu gia pháp. Tạ phụ không muốn con làm võ tướng, muốn con thi đạt công danh, sau này kiếm cái chức quan ổn định.

"A Mạn, Vương A Mạn, đừng viết nữa, nhìn ta đi mà?" Không biết Tạ Vân Đình đã trèo tường sang nhà nàng từ lúc nào, còn xông vào khuê phòng của nàng, khoanh tay ngồi dựa vào khung cửa sổ, hòa vào sắc xuân bên ngoài.
Cũng không biết hắn đã nhìn chằm chằm nàng như vậy bao lâu rồi nữa.

Mấy ngày nay A Man đang viết truyện, giờ nàng đang tuổi đậu khấu niên hoa, không dễ để được ra ngoài, cả ngày chỉ quanh quẩn trong phòng chẳng có gì vui.

Tạ Đình Vân Đình mua rất nhiều đồ chơi đồ giải trí trong Trường An cho nàng, nàng đặc biệt say mê sách truyện. Sau khi đọc gần hết tất cả mọi người, nàng nảy ra suy nghĩ muốn viết một bộ truyện của riêng mình.

"Vân Đình, ta muốn viết sách truyện, sau đó bán khắp đường phố kiếm tiền." A Mạn đứng dậy đi tới gần cửa sổ nơi Tạ Vân Đình đang ngồi, giọng nói vô cùng hưng phấn.

Tạ Vân Đình đưa tay vuốt tóc nàng, nghêng đầu cười nói: "Ghê vậy, cho ta đọc trước nhé?"

"..." A Man đỏ mặt, ấp úng nói như thể chột dạ: "Không cho huynh đọc đâu."

Tạ Vân Đình vẫn cười, nhìn nàng ngượng ngùng mà bĩu môi gật gật đầu: "Không đọc thì không đọc, nhưng mà... A Mạn phát tài rồi chớ quên ta đó."
Hắn khoanh tay trước ngực, giả bộ suy tư, cười đùa nàng: "Ít nhất cũng phải mời ta bữa cơm ở Túy Tiên Các."

Túy Tiên Các là tiệm cơm nổi danh ở Trường An, tất nhiên giá món rất đắt, người bình thường không thể vào ăn.

A Mạn chưa ăn bao giờ nhưng thường được nghe kể, khiến nàng cũng rất tò mò về món ăn ở đó.

Nàng biết Tạ Vân Đình đang trêu đùa mình bèn đáp trả hắn: "Nào có nào có, chờ Tạ đại tướng quân mời ta đi ăn vẫn hơn."

Hai người nhìn nhau cười ngây ngô.

Ngày xuân của năm ấy là ngày xuân tươi đẹp nhất ở Trường An.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.