Khi còn trẻ đã thành danh, con đường quan lộ rộng mở, thánh sủng sâu sắc, rồi sau này quyền khuynh triều dã, lạnh lùng vô tình.
Đây đại khái là hình ảnh của Thái phó đại nhân Hứa Nghiên Hành trong mắt mọi người.
Hắn thầm cười nhạt, đâu có gì lạnh lùng vô tình, chẳng qua người đối diện không phải là người trong lòng.
Trong những năm đó, hắn theo Hoàng thượng ngự giá thân chính, lập nhiều chiến công, được tấn chức làm Binh Bộ thị lang, ban thưởng ngự kiếm, từ đó trở thành sủng thần của bệ hạ trong lời của người khác.
Hắn nhớ, đó là năm Khang Khánh thứ bốn mươi mốt.
Năm đó mười tám tuổi, đã sớm thực hiện lễ đội mũ, a tỷ quay sang lo liệu hôn sự cho hắn.
Nhưng chỉ một tháng sau lễ nhược quán, hắn lại phụng chỉ theo Hoàng thượng nam hạ, tuần tra Giang Châu.
Trên đường đi, hắn nhận được thư tố cáo nặc danh và chứng cớ về Trịnh phủ giàu có ở địa phương, Thánh thượng giận dữ, đến Giang Châu liền phái hắn dẫn người đến kê biên tài sản Trịnh phủ.
Lại không ngờ rằng, trong một cơ hội tình cờ, trong phòng củi ở Trịnh phủ, hắn đã cứu được một tiểu cô nương.
Cánh cửa gỗ xỉn màu bị thuộc hạ đá văng ra, hắn bước vào, ánh sáng từ ngoài chiếu xuống, dừng trên người tiểu cô nương một thân đầy bụi bặm.
Nàng cuộn tròn thân mình, cứ như thế ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt xám xịt chỉ có đôi mắt đen láy nổi bật, dưới mắt còn vương vệt nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-uyen/3698743/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.