Hoàng thành Nghiệp Đô nghênh đón trận tuyết đầu tiên, tuyết rơi lớn phủ lên mặt đất một lớp dày, mỗi bước chân đạp lên phát ra tiếng kêu lạo xạo.
Dưới bóng đêm bao trùm, hoàng cung một mảnh lạnh lẽo như băng, các thái giám cung nữ đang quét tuyết tích tụ trên bậc thềm, tay chân đều tê cóng.
Thật sự là cực kỳ lạnh lẽo, Lục Hà Lục Lan xoa tay, cúi người từ trong điện đi ra, thấy A Uyển đang quét tuyết bên ngoài, hai người vội vàng chạy lại cầm chổi, “A Uyển cô nương, để nô tì bọn ta làm, nương nương đã ngủ rồi, ngài về nghỉ đi, tối nay bọn ta sẽ canh giữ.”
A Uyển cũng không tiếp tục từ chối vòng vo với các nàng ta nữa, lúc này thật sự đã mệt mỏi, trước khi đi đã lôi ra một chiếc chăn mới từ trong tủ, bảo Lục Hà sau giờ Tý thì mang cho Vệ Thái phi.
Rửa mặt xong với nước ấm, nàng nhanh chóng nằm lên giường, trong chăn lạnh lẽo, cả người nàng cuộn mình lại bên trong, qua một lúc lâu mới duỗi thẳng tay chân đã tê cứng, ánh trăng lạnh lẽo chiếu qua cửa sổ vào phòng, tạo thành một tầng ánh sáng mờ ảo.
A Uyển thò đầu ra khỏi chăn, rồi lại thò tay vào gối, lấy ra một thứ, đó là một miếng bạch ngọc hồ ly có viền vàng, một sợi dây đỏ được tết tinh xảo xuyên qua lỗ nhỏ trên đầu hồ ly.
Nàng giữ nó ở ngực, trong đầu hiện lên một số chuyện, khóe môi hiện lên hai cái lúm đồng tiền lúc nông lúc sâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-uyen/3698641/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.