Anh cho phép bản thân hưởng thụ sai số mười mấy năm bằng một lời nói dối
Đầu đinh một phân là kiểu tóc cắt rất nhanh, Khám Tụng Ninh ngồi trên ghế sô pha tiệm cắt tóc chứng kiến bạn trai nhỏ vừa nhặt được từ từ biến thành dáng vẻ mình thích nhất. Anh chạm mắt với Bùi Dữ Minh qua gương, nhóc con hình như hơi thẹn thùng nên cúi đầu mím môi, nhưng vẫn không ngăn được ý cười tràn ra khỏi đáy mắt, gán lên kiểu tóc này quả thực ngầu không chịu được.
Chờ thợ cắt tóc đi khuất, Khám Tụng Ninh mới đứng dậy vòng ra sau lưng Bùi Dữ Minh, ôm cổ cậu cúi đầu hôn lên vành tai, nhỏ giọng: "Cục cưng đẹp trai quá."
"Nếu... nếu em cứ để mãi một kiểu tóc này, anh sẽ luôn thích em đúng không?" Bùi Dữ Minh âm thầm mất tự nhiên một lát, đột nhiên dùng sức bắt lấy tay Khám Tụng Ninh nhìn thẳng vào mắt anh qua gương, "Em đang nói cái loại thích nghiêm túc ý."
Khám Tụng Ninh ngẩn người, giờ phút này mới chậm chạp phát giác nhóc con luôn mang thái độ nghiêm túc thái quá, dường như trước kia đã từng bị một người nào đó làm tổn thương sâu sắc.
Nhưng đứa bé ngoan ngoãn đến thế này sao lại có người nỡ tổn thương, dù cho là kẻ không ra gì như Khám Tụng Ninh, linh hồn bỉ ổi khoác túi da vô hại, chỉ tưởng tượng đến dáng vẻ Bùi Dữ Minh ngoan ngoãn hôn mình trước gương thôi mà trong lòng đã vô thức trở nên mềm mại, thậm chí không biết lấy từ đâu ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-resposta/2725774/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.