Ánh trăng có ngày sẽ tắt, nhưng em mãi mãi là hòn đảo rực sáng của anh
Đèn trên sân bóng đã tắt, bốn phía tối đen yên tĩnh, có thể nghe được rõ ràng tiếng bóng rổ nện xuống mặt đất lẫn tiếng bóng chạm vào thành rổ. Khám Tụng Ninh chống cằm ngồi bên sân, trước ngực tròng áo phao lông vũ của Bùi Dữ Minh nhìn cậu chạy nước rút, chuyền bóng, úp rổ trong bóng tối.
Trên sân bóng trống rỗng, thân hình thiếu niên cao lớn, động tác lưu loát nhìn thế nào cũng là một cảnh tượng quá mức đẹp đẽ, cho dù đang ở giữa mùa đông cũng có thể dẫn người ta quay về lại những đêm hè nhiệt huyết.
Bùi Dữ Minh ném xong cú ba điểm cuối cùng, ôm bóng rổ trở về bên cạnh Khám Tụng Ninh, nhận cốc nước uống mấy ngụm rồi nói: "Chúng ta đi thôi."
Ỷ đương lúc tối trời nên Khám Tụng Ninh trắng trợn làm nũng với bạn trai nhỏ, dang hai cánh tay ngửa mặt nhìn cậu, giả vờ yếu ớt cực kỳ thuận miệng, "Chân anh tê rần rồi không đứng dậy nổi, cục cưng ôm một cái đi."
Bùi Dữ Minh theo bản năng ném bóng trên tay xuống, quả bóng rổ plastic nảy lên khỏi mặt đất vài cái, lăn vào một góc rồi dừng lại. Cậu cúi người muốn bế Khám Tụng Ninh lên, nhưng một giây trước khi đụng vào người anh lại đột ngột thu tay lại, hơi xấu hổ nói: "... Trên người em toàn mồ hôi, hôi lắm."
Khám Tụng Ninh không hạ tay xuống, chỉ chớp chớp mắt đầy ẩn ý: "Anh không chê đâu."
Khám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-resposta/2725773/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.