Sẩm tối Vệ Ninh mới xuống lầu mang đồ ăn về phòng, bà Vệ tóm lấy anh hỏi: "Lúc trước quá nhanh, bây giờ quá chậm!"
Vệ Ninh đau đầu: "Mẹ nghĩ nhiều quá ạ."
Tiếng Chu Ngọc vang vọng trên lầu: "Lão Vệ ơi, cơm đâu? Đói chết em rồi, anh chậm quá!"
"Con đi mau." Bà Vệ lập tức thả Vệ Ninh.
Vệ Ninh sải bước lên lầu, đưa bữa tối cho Chu Ngọc. Anh đặt chiếc bàn nhỏ trên giường, để đồ ăn lên đó. Chu Ngọc vận động cả ngày, mệt đến độ vùi đầu ăn ngấu nghiến. Vệ Ninh ngồi cạnh cài nút áo cho cậu, che đi những dấu hoa mai trên cổ.
Chu Ngọc ngốn đến nỗi phồng má, nói năng không rõ: "Em còn muốn ăn đùi gà, sườn heo với bò xào cơ." Tuy đói bụng ăn gì cũng ngon, nhưng thức ăn lỏng và rau xanh không đủ thỏa mãn cậu.
Vệ Ninh nói: "Chờ qua kỳ kết hợp, em muốn ăn gì cứ bảo chị Trương làm."
Chu Ngọc: "Muốn ăn ngay bây giờ cơ."
Vệ Ninh: "Bây giờ không được."
Chu Ngọc nhìn Vệ Ninh kiểu "anh thiệt hà khắc". Thấy anh không dao động, cậu sấn tới làm nũng: "Anh Ninh ơi, anh mần người ta vật vã như vậy, chẳng lẽ không cho người ta miếng thịt nào sao?"
Vệ Ninh hoàn toàn làm lơ Chu Ngọc, mặt không đổi sắc, kiên quyết nói: "Không được."
Chu Ngọc trở mặt lạnh lùng: "Móe nó, ông đây ăn miếng thịt mà phải nhìn mặt anh hả? Lát nữa em đi nhờ chị Trương." Chờ cậu có sức xuống giường sẽ đi ngay!
Vệ Ninh nói: "Cả nhà đều biết trong tuần này em chỉ được ăn món
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-o-trao-doi/170508/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.