Bác sĩ dặn dò Vệ Ninh: "Vấn đề nghiêm trọng nhất trong kỳ kết hợp của Omega là mất nước, sếp Vệ nhớ kịp thời bổ sung nước cho phu nhân. Tôi kê cho sếp mấy bình đường glucose, hễ nghiêm trọng là truyền ngay cho cậu ấy."
Vệ Ninh gật đầu.
Bác sĩ nói thêm: "Phu nhân thì... cơ thể không khỏe cho lắm, cậu ấy nhờ tôi kê thuốc làm dịu. Tôi giao thuốc cho sếp, sếp nhớ canh chừng cậu ấy, đừng để cậu ấy uống nhiều." Đắn đo giây lát, cuối cùng bác sĩ vẫn khuyên: "Sếp Vệ, nếu muốn vượt qua kỳ kết hợp thuận lợi, quan trọng nhất là ở cậu. Alpha kết hợp với Omega là quy luật tự nhiên, hay hơn cả việc uống thuốc."
Chu Ngọc vội vã cướp lời: "Tôi uống thuốc cảm thấy khỏe hơn nhiều."
Vệ Ninh vẫn nhớ lúc hai người chưa đổi về như cũ, bác sĩ từng nhắc đến mười bốn liều ức chế. Anh im lặng một lát rồi nói: "Tôi sẽ canh chừng, không cho em ấy uống nhiều."
Chu Ngọc muốn nói lại thôi, chẳng lẽ Vệ Ninh thật sự muốn ịch ịch cậu?
Vì sao ngay lúc quan trọng nhất lại đổi về chứ, cậu nén nước mắt làm Công không được sao?!
Chu Ngọc thầm nói với vị thần hoán đổi cơ thể đang rong chơi đâu đó: "Ngài cho tôi thêm cơ hội đi, chắc chắn tôi sẽ cởi quần lên giường, tuyệt đối không do dự!"
Rõ ràng vị thần kia không nghe thấy lời cậu, chờ đến khi hai người về nhà cũng không hoán đổi cơ thể lần nữa.
Đèn đuốc trong nhà sáng trưng, bà Vệ, chị Trương, dì Hồng đều đang chờ ngoài phòng khách.
"Sao rồi?" Bà Vệ vừa gặp Vệ Ninh đã hỏi: "Tiểu Chu không bị sao chứ?"
Vệ Ninh nói: "Đến kỳ thôi ạ. Mẹ, con định tuần này không đến công ty, dành thời gian ở nhà với Chu Ngọc."
Bà Vệ gật đầu: "Nên như vậy." Sau đó bà niệm Phật: "Ông trời phù hộ, cuối cùng Tiểu Chu khỏe rồi. Tiểu Trương, thời gian này chị lưu ý thực đơn hơn nhé. A Hồng, đừng cắm mấy loại hoa cỏ kia trong phòng tắm nữa, Omega đến kỳ kết hợp vô cùng nhạy cảm, tránh để Tiểu Chu dị ứng."
Chị Trương và dì Hồng gật gật nghe theo.
Bà Vệ lại nói với Chu Ngọc: "Con chuẩn bị kỹ nhé, ráng qua hết tuần này, cứ để mẹ dẫn Simon đi dạo."
Chu Ngọc giãy nảy: "Simon chịu đi với con thôi." Dù mấy ngày qua cậu và Vệ Ninh trao đổi cơ thể, Simon vẫn chỉ quấn cậu. Bé Husky duy nhất trên đời có thể nhìn thấu linh hồn cậu, dù bé ngốc đi nữa cậu cũng xem như con cưng.
Bà Vệ gọi Husky đang vẫy đuôi vào nhà: "Simon, mấy ngày tới chơi với bà nhé, để hai ông bố cháu hưởng thụ thế giới của họ được không?"
Chu Ngọc chờ mong Simon lắc đầu, ai ngờ bé ngốc vẫy đuôi nhiệt liệt hơn.
Chu Ngọc: "..." Con cưng khỉ gió, tôi từ bỏ bé này, ai thích cứ ôm về.
Vệ Ninh cầm tay Chu Ngọc: "Mẹ, chúng con lên lầu đây."
Chu Ngọc trợn mắt nhìn móng vuốt Vệ Ninh, trước mặt bà Vệ nên cậu nể mặt anh, vừa lên lầu vào phòng đã hất tay ra.
Vệ Ninh không so đo với Chu Ngọc. Anh nhìn đồ dùng bày biện trong phòng, thả mấy bình glucose xuống, sau đó xuống lầu khiêng máy lọc nước và giá truyền dịch lên.
Chu Ngọc nói: "Một mình em vẫn ổn, anh đi đi."
Vệ Ninh nhíu mày: "Em bảo anh để mặc bạn đời mình -- một Omega đang vào kỳ kết hợp sao?" Chu Ngọc chống cự anh, anh rất muốn hỏi Chu Ngọc chuyện mười bốn liều ức chế, nhưng ngẫm lại trước đây mình từng đọc sách khoa học thường thức, trong đấy nói rằng Omega tiêm thuốc ức chế vô cùng khổ sở, mạnh tay dồn ép bản năng cơ thể dẫn đến đau đớn, tương đương với sảy thai hoặc sinh con; tuyệt đối không thể tiêm thuốc liên tục, rất có khả năng tạo thành tổn thương không thể phục hồi. Chuyện gì đã khiến một Omega ngay cả đánh dấu tạm thời cũng sợ đau, không để mình bị ấm ức mà lại cam lòng chịu đau đớn như vậy?
Vệ Ninh cho rằng đấy là quả mìn không nên giẫm vào, nom Chu Ngọc vô tư vậy chứ... Có lẽ chỉ trông thế thôi, Omega đều mảnh mai yếu ớt, cần được che chở cẩn thận. Đó là điều bắt buộc với mỗi Alpha.
Vệ Ninh thở dài, dịu giọng nói: "Tuần này anh sẽ ở bên em." Sống trong cơ thể Omega mấy hôm, anh quá hiểu sự yếu ớt của họ. Trong mắt Omega, Alpha quá đỗi cao lớn, sức lực quá mạnh, sự chênh lệch ấy làm Omega cảm thấy lo lắng không yên.
Chu Ngọc nói: "Em không cần." Cậu quay đầu, nằm xuống giường và đưa lưng về phía Vệ Ninh: "Ngủ một giấc là khỏe." Uống thuốc xong, cậu không cảm thấy mình bất ổn chỗ nào. Tám năm không đến kỳ, bây giờ chắc chắn không nốt. Trước đây Vệ Ninh dùng cơ thể cậu nên mới kích động, bây giờ đổi về rồi, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
Vệ Ninh ngồi cạnh mép giường, kiên nhẫn giải thích với Omega: "Anh sẽ không ép em, chỉ muốn giúp em vượt qua tuần này. Không phải trước đây em nói thuốc ức chế hại sức khỏe, không chịu tiêm sao? Thuốc uống cũng vậy thôi, không nên uống nhiều."
Chu Ngọc không nói chuyện một lúc lâu.
Vệ Ninh tưởng cậu ngủ rồi, anh vươn tay định sờ trán cậu, xem thử nhiệt độ cơ thể cậu thế nào.
"Em không cần." Omega đột nhiên mở mắt, khuôn mặt ngời sáng nhưng xa cách chối từ: "Chẳng phải anh rất ghét nhìn người khác trần trụi sao? Em không cần anh thương hại, cũng không muốn anh gắng gượng như vậy."
Vệ Ninh chưa bao giờ thấy nét mặt này của Chu Ngọc: "Nhưng anh đã nói sẽ bầu bạn với em suốt kỳ kết hợp."
"Không - cần - thiết." Chu Ngọc nói năng hùng hồn rồi nhắm nghiền mắt, không thèm nói nữa.
Vệ Ninh thấy Chu Ngọc xa cách như vậy, anh chợt hiểu ra. Có lẽ nguyên nhân khiến cậu tiêm mười bốn liều ức chế có liên quan đến anh.
Bảy giờ rưỡi sáng hôm sau, Vệ Ninh thức dậy đúng giờ, Chu Ngọc vẫn còn ngủ nướng nhưng lại nhăn mày, có vẻ không thoải mái lắm. Vệ Ninh sờ trán Chu Ngọc, so sánh với nhiệt độ cơ thể mình thì phát hiện Chu Ngọc bắt đầu nóng lên. Anh xuống giường rót ly nước ấm để cạnh giường, cộng thêm một viên thuốc làm dịu, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng, xuống lầu vào bếp, dặn chị Trương chuẩn bị cháo: "Hâm nóng trước đi." Vệ Ninh nói: "Em ấy vẫn chưa dậy, chẳng biết lát nữa còn sức xuống ăn sáng không."
Chị Trương gật đầu: "Tôi hiểu rồi, tuần này nhà bếp sẽ chuẩn bị cháo nóng suốt 24/24."
Vệ Ninh dặn nhà bếp xong, anh gọi điện cho thư ký, hủy bỏ kế hoạch tuần kế tiếp, mọi cuộc họp quan trọng đều đổi thành họp trực tuyến.
Thư ký nghĩ phu nhân đến công ty với mùi pheromone của sếp Vệ, bây giờ sếp lại muốn hủy bỏ kế hoạch tuần tới, chắc hẳn phu nhân đến kỳ rồi. Cậu ta nói ngay: "Sếp yên tâm, em sẽ sắp xếp ổn thỏa."
Vệ Ninh nói: "Còn chuyện này nữa..."
Thư ký cảm thấy chuyện Vệ Ninh sắp nói rất quan trọng.
"-- Tìm hiểu hóa đơn mua thuốc ức chế của Chu Ngọc tám năm trước." Vệ Ninh do dự một lát rồi nói tiếp: "Ngoài ra, Chu Ngọc từng gặp chuyện gì dẫn đến suy sụp nặng nề."
Thư ký: "Dạ."
Vệ Ninh biết mình điều tra như vậy có hơi xâm phạm quyền riêng tư của Chu Ngọc, nhưng anh cần phải làm rõ ngọn nguồn chuyện thuốc ức chế. Hỏi thẳng Omega không bằng tự mình điều tra, biết rõ nguyên nhân, anh mới có thể làm một người bạn đời tốt hơn.
Vệ Ninh vừa dàn xếp xong chuyện này, sau lưng đã có người gọi anh.
"Lão Vệ!" Chu Ngọc đứng ngay đầu cầu thang mà giận dữ: "Anh để thuốc của em ở đâu?"
Vệ Ninh quay đầu, lên lầu với cậu: "Để cho em một viên rồi đấy."
"Không đủ." Chu Ngọc nói: "Mau lên, đưa hết cho em." Cậu vội vàng nhào tới Vệ Ninh, muốn lục soát cả người anh.
Vệ Ninh né tránh, đồng thời ngửi được mùi đào thơm lừng: "Bác sĩ dặn không nên uống quá nhiều." Anh cảm thấy mùi hương này khiến tim mình hẫng một nhịp, cơ thể hơi tê dại, bản năng cũng ngo ngoe rục rịch.
Chu Ngọc nhướng mày: "Anh chỉ cho em một viên." Cậu xòe tay ra: "Cho em thêm viên nữa là được."
Vệ Ninh cúi đầu, nhìn thấy lớp da tay Chu Ngọc quá mỏng, mơ hồ thấy cả mạch máu xanh lè tái nhợt, gợi cho anh sinh lòng tiếc thương... xúc động các kiểu.
Chu Ngọc cũng không phát hiện Alpha khác thường, cậu không chịu bỏ qua: "Anh không đưa, em sẽ đăng bài bóc trần anh." Cậu xòe ngón cái với ngón trỏ, huơ chân múa tay: "Kích cỡ của sếp Vệ ấy mà, chắc chắn không ít người tò mò."
Vệ Ninh: "..." Omega này không biết sống chết, thảo luận chủ đề nhạy cảm, cuối cùng kích cho Alpha nổi lửa. Vệ Ninh tiến tới một bước, trầm giọng nói: "Em cứ tha hồ đăng, nhưng vợ sếp Vệ sâu đến đâu, chỉ mỗi anh biết là đủ."
Vệ Ninh đột ngột nhắc chuyện người lớn, Chu Ngọc chịu không nổi: "Anh là đồ mặt người dạ thú." Cậu ngửi được mùi linh lăng lan dần trong không khí, vừa ấm áp vừa gợi cảm mê người. Chu Ngọc từng sống trong cơ thể Alpha, cậu biết điều đó nghĩa là gì.
"Không cho thì thôi." Cậu vừa nói vừa lui: "Em còn có việc, đi trước đây."
"Về phòng nói tiếp." Vệ Ninh bước đến, bế Chu Ngọc lên như ôm em bé.
Chu Ngọc hú hồn đấm vai Vệ Ninh: "Thả em xuống." Cho dù trước đây họ từng hôn môi nhưng cũng không gần gũi như bây giờ.
Cơ thể nóng hổi kề sát vào nhau, pheromone Alpha với Omega giao hòa, có cảm giác mê li triền miên.
Vệ Ninh ôm Chu Ngọc về phòng, thả cậu xuống giường. Chu Ngọc cảnh giác nhìn anh, bày ra tư thế đề phòng.
Vệ Ninh nói: "Chắc em cũng biết làm vậy không có tác dụng."
Chu Ngọc: Thói đời đảo ngược, trời xanh có tha cho ai? Rõ ràng trước đây người nằm trên giường hoảng hốt cuống cuồng là Vệ Ninh, chớp mắt đã biến thành cậu.
Chu Ngọc tỏ vẻ lo lắng thay Vệ Ninh: "Nếu anh nhìn thấy cơ thể trần trụi rồi nôn ra thì sao? Đừng khiến mình khó xử."
Vệ Ninh nói: "Anh quyết định phải khắc phục bệnh này."
Chu Ngọc: "Được đấy, nhưng không cần thiết đâu." Cậu hỏi với vẻ châm chọc: "Chuẩn bị khắc phục như nào? Vừa nôn vừa quất hả?"
Vệ Ninh lôi hộp DVD dưới gầm giường ra, vỏ đĩa toàn giật tít cay mắt như "O gợi cảm nhất, mông xinh nõn nà biết bao": "Phim hồi xưa đó, coi từ từ rồi sẽ quen." Anh lấy CD ra, đặt nó vào máy tính, bắt đầu học theo is real.
Chu Ngọc: "Vầy luôn ó hỏ lão Vệ?"
Vệ Ninh vẫy tay: "Qua đây xem với anh, xem nhiều đỡ sợ."
"Em sợ khỉ gió ấy." Chu Ngọc lập tức cãi lại, nhìn thấy màn hình máy tính bắt đầu chiếu bài học, sắc mặt Vệ Ninh biến hóa từ đỏ bừng thành trắng bệch, giống như có thể nôn ra bất cứ lúc nào.
Vệ Ninh thật sự mắc căn bệnh kỳ lạ như vậy, thấy người trần trụi là buồn nôn.
Chu Ngọc mất tám năm mới hiểu, thì ra đêm tân hôn Vệ Ninh nói vậy chứ không ghét cậu. Trước đây mỗi khi nhắc đến chủ đề này, bà Vệ đều khuyên nhủ Vệ Ninh, còn cậu lại cảm thấy anh quá đáng, ghét người ta cũng không tìm lý do đàng hoàng. Hình như cậu hiểu anh quá ít, dẫn tới hiểu lầm anh đến vậy.
Chu Ngọc ngẩn ngơ.
Vệ Ninh cố gắng được vài phút, bình tĩnh đổi sang bộ "Bé O lạc vào bầy A". Thấy nhiều người trần trụi hơn bộ vừa rồi, không chỉ sắc mặt anh tái nhợt mà cả người gần như sụp đổ.
"Đừng xem nữa." Chu Ngọc nhanh tay tắt máy. Xem diễn viên B giả O diễn cảnh lên cơn trong video, ngay cả cậu còn bị dọa chạy.
Vệ Ninh dựa lưng vào ghế thư giãn: "Anh làm được", định bụng tìm bộ nào đỡ kích thích rồi xem tiếp.
"Thôi." Chu Ngọc nói nhỏ: "Không được thì thôi."
Vệ Ninh: "..." Hai ngày qua anh rất muốn chứng minh mình "được"!
Chu Ngọc cảm thấy nhiệt độ cơ thể giảm bớt, không cần uống thuốc làm dịu nữa, cậu bèn chuẩn bị đi tắm. Sáng sớm đã đổ mồ hôi đầy người chẳng hề thoải mái chút nào, cậu biết Vệ Ninh có nền tảng đạo đức, chắc chắn sẽ không nhìn trộm nên không đuổi anh ra ngoài. Chu Ngọc cầm áo ngủ rồi vào nhà tắm thông với phòng ngủ.
Vệ Ninh ngồi ở mép giường, nhìn hộp đựng đầy đĩa phim cũ, anh chuẩn bị tâm lý nhiều lắm mới dám can đảm vươn tay, định chọn thêm bộ nữa để xem. Vừa định bỏ CD vào khe đĩa thì tiếng "bình bịch" vang lên trong nhà tắm, giống như có ai ngã xuống đất. Anh lập tức chạy tới, mặc kệ Chu Ngọc la lớn "em không sao, anh đừng vào", anh kéo cửa nhà tắm ra luôn.
Giữa làn hơi nước mịt mù, Omega ngã xuống đất, cơ thể hoàn toàn lộ ra trước mắt Alpha. Hơi nước không thể che đậy Omega, chỉ làm cơ thể cậu thêm gợi cảm đê mê.
Mùi pheromone của Omega nồng lắm rồi, nhưng cậu vẫn nhớ Alpha nhìn thấy cơ thể trần trụi sẽ nôn.
"Nếu dám nôn trước mặt em thì anh chết chắc!" Chu Ngọc không ngừng lo lắng, uy hiếp đối phương: "Em sẽ ly hôn với anh!"
Ly hôn? Bỏ anh mà đi? Bản năng Alpha bỗng chốc che mờ lý trí, Vệ Ninh đỏ mắt bước vào nhà tắm.
Dưới tác dụng của kỳ kết hợp, cơ thể Chu Ngọc nhũn hơn nửa người, không bò dậy nổi. Trông thấy Vệ Ninh hùng hổ bước vào, cậu run rẩy co rúm người.
Vệ Ninh khom lưng bế Chu Ngọc thả vào bồn tắm, cả quá trình đều nhìn cậu không ngớt. Alpha tuyên bố mình dị ứng cơ thể trần trụi, thế mà chẳng hề buồn nôn, 18 centimet nào đó bừng bừng sức sống, pheromone điên cuồng tấn công làm Omega muốn xỉu.
Chu Ngọc: "..."