Edit: Tiểu Vũ – Beta: Vĩnh Nhi
Quân Huyền Kiêu bị ngã xuống giường mà tỉnh lại.
Thẩm Ngọc vẫn luôn chen vào người hắn sưởi ấm, Quân Huyền Kiêu sợ đụng phải y, nhường một lần lại nhường thêm một lần, cuối cùng lùi đến bên mép giường ngã xuống.
“Ngọc Nhi! Ngọc Nhi!”
Quân Huyền Kiêu bò từ dưới đất dậy, hốt hoảng hô to.
Thẩm Ngọc nằm dang tay dạng chân, mơ mơ màng màng mở mắt ra, toàn thân mỏi nhừ ngồi dậy.
“Ngươi la lối ầm ĩ cái gì?” Thẩm Ngọc càu nhàu, dụi dụi mắt.
“Ta tưởng ngươi bị ngã…”
Quân Huyền Kiêu cũng hồi thần lại, ngồi về bên cạnh Thẩm Ngọc.
“Cũng không phải ngươi mang thai, căng thẳng gì chứ.”
Thẩm Ngọc vừa vươn vai vừa phàn nàn.
“Mặc dù không phải ta mang thai, nhưng cũng có công lao của ta mà phải không?” Quân Huyền Kiêu nói khoác mà không biết ngượng.
“Ngươi thì có công lao gì?”
Quân Huyền Kiêu trợn mắt nói: “Không có người gieo hạt cấy mạ, liệu một mảnh ruộng khô có thể sinh trưởng hoa màu?! Ngươi nói xem vậy ta có công lao hay không?”
Thẩm Ngọc bị ví von thô tục của hắn chọc cười, nhéo hông hắn một cái.
“Người buồn nôn, không có khẩu vị là ta, sau này bị đau cũng là ta, ngươi có đau hay mệt gì không? Còn dám nói bản thân có công lao.”
“Đương nhiên là mệt rồi, phải chuyển động không ngừng, phải đổi tư thế khác, có lúc còn phải ôm ngươi, việc này không phải ai cũng có thể làm được.”
Thẩm Ngọc nhìn hắn giống như đang tự biện luận, nhưng thật ra là đang tự mãn, trố mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-no/1501557/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.