Edit: Tiểu Vũ – Beta: Vĩnh Nhi
Thẩm Ngọc há miệng, không biết phải mắng hắn như thế nào nữa.
Quân Huyền Kiêu đưa đầu lại gần, nhìn chằm chằm bụng Thẩm Ngọc tựa như đang tìm tòi nghiên cứu, như kiểu muốn nhìn xuyên thấu toàn bộ cơ thể Thẩm Ngọc.
“Để cho….để cho ta nhìn một chút…”
Quân Huyền Kiêu nuốt nước miếng, đưa tay qua thăm dò, lần đầu tiên hắn có dáng vẻ khẩn trương như vậy.
“Tránh ra.” Thẩm Ngọc đánh vào tay hắn một cái, “Sao ai cũng muốn nhìn hết vậy? Ném chết người rồi, coi ta thành khỉ diễn xiếc hả?”
“Còn ai muốn xem nữa?” Quân Huyền Kiêu buột miệng hỏi.
“Đương nhiên là cái tên Hồng Liên thích tham gia náo nhiệt kia rồi.”
Thẩm Ngọc chu môi, cũng biết Hồng Liên là một người không kín miệng, chẳng giấu được chuyện gì.
“Hắn nhìn làm gì? Có liên quan gì đến hắn.” Quân Huyền Kiêu ưỡn ngực nói, “Nhưng ta thì lại không giống, ta là cha của đứa nhỏ nha! Đương nhiên là phải nhìn…”
Khóe miệng Thẩm Ngọc co rút, che mặt nói: “Cũng không phải chuyện vẻ vang gì, có gì hay mà nhìn chứ?”
“Đâu chỉ là vẻ vang, đây quả thực là rạng rỡ tổ tông đó! Không ngờ phần mộ tổ tiên của lão quân gia cũng được sáng chói rực rỡ như thế.”
Quân Huyền Kiêu cười ha ha không ngừng, quấn lấy Thẩm Ngọc muốn nhìn, Thẩm Ngọc không chịu được hắn mặt dày bám riết không buông, cuối cùng chấp thuận.
Quân Huyền Kiêu xoa xoa tay, làm ấm bàn tay của hắn mới đặt lên, lực đạo vô cùng nhẹ nhàng, tựa như rất sợ đụng Thẩm Ngọc bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-no/1501556/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.