Chương trước
Chương sau
Thẩm Ngọc ở bên cạnh vừa nghe, lập tức giậm chân muốn nói của hồi môn cái gì chứ? Phải là sính lễ mới đúng! Kết quả chạm phải ánh mắt của Quân Huyền Kiêu, cực kỳ ủy khuất nén lời trở về, trong lòng an ủi bản thân vẫn nên cho hắn vị Hoàng đế này chút mặt mũi đi.
“Ngọc Nhi, thật ra thì ngươi vốn là tộc trưởng đời kế tiếp mà tổ gia gia chọn, ngươi thu nhận chẳng khác nào cầm tiền tiêu vặt của mình, có gì không thể chứ?”
Sở Linh nói thế Thẩm Ngọc cũng có chút động lòng rồi, len lén nhìn thần sắc Quân Huyền Kiêu, người phía sau chỉ cười nhàn nhạt, không cự tuyệt nữa.
Hành động này của Sở Linh, ngoại trừ thật tâm cảm ơn Trấn Bắc quân kịp thời cứu viện, còn có ý quy phục, Thẩm Ngọc vốn là tộc nhân Sở thị, bây giờ quan hệ càng thêm thân thiết, sau này Quân Huyền Kiêu không có lý do gì để làm khó bọn họ.
“Sở nhân các ngươi cam tâm nhận mệnh như vậy?” Quân Huyền Kiêu hỏi.
Sở Linh buông tay nói: “Không cam lòng thì thế nào? Bây giờ chúng ta ngay cả năng lực tự vệ cũng không có, vua nào triều thần nấy, vạn vật lấy tốt bỏ xấu, thay đổi triều đại cũng thuộc về số mệnh đã định, giờ đây thiên hạ này không mang họ Sở, cũng không mang họ Tiêu nữa.”
Ánh mắt Quân Huyền Kiêu ngưng trệ, cuối cùng không nói gì.
“Ngọc ca!”
Người gọi là Sở Dực, hắn vẫn luôn ở một bên không lên tiếng, trong tộc biến động, tính tình hoạt bát trước kia của hắn đã trầm ổn không ít.
“Ta… ban đầu ta không biết người đó là ngài…”
“Sở Dực chỉ nói một nửa, nước mắt đã không ngừng tuôn rơi.
“Thật xin lỗi.”
Giọng Sở Dực nhỏ đến nỗi gần như chỉ có bản thân nghe được, về sau Sở Linh mới nói cho hắn biết thân phận thật sự của Quân Huyền Kiêu, Sở Dực trầm luân một khoảng thời gian, cũng nghĩ thông suốt hắn vĩnh viễn không có khả năng.
Sở Linh thấy Thẩm Ngọc không biết phải an ủi như thế nào, giải vây nói: “Ngọc Nhi, ta có thể nói lời tạm biệt với một mình đệ được không?”
Thẩm Ngọc đáp ứng, đi theo Sở Linh một đoạn mười mấy trượng, ra ngoài nói chuyện phiếm.
“Đáng tiếc.” Sở Linh bỗng nhiên thở dài nói.
“Đáng tiếc gì cơ?” Thẩm Ngọc hỏi.
Sở Linh cười nói: “Chỉ thiếu một chút nữa, đệ và ta sẽ trở thành quyến lữ, có điều làm huynh đệ cũng không hẳn không tốt. Ngọc Nhi, sau này nếu đệ vừa ý, cũng có thể đến tộc thị, tuy nói Sở thị không bằng Quân Huyền Kiêu quyền khuynh thiên hạ, nhưng từ trước đến giờ vẫn luôn là nhà của đệ.”
Thẩm Ngọc qua loa đáp lời, tâm tư đã bay đến trêи người Quân Huyền Kiêu bên kia, trông về phía xa, vừa vặn Quân Huyền Kiêu cũng nhìn tới, dáng vẻ giám sát, nét mặt không yên tâm.
Đợi nhóm người Sở Linh vừa đi, Quân Huyền Kiêu liền tiến tới bên tai Thẩm Ngọc.
“Các ngươi đã nói những gì?” Quân Huyền Kiêu mang theo ghen tuông nói.
“Không có gì…” Thẩm Ngọc hỏi ngược lại, “Thế Sở Dực và ngươi đã nói những gì?”
“Ừm… cũng khá nhiều.”
Quân Huyền Kiêu cố tình nói dối, lỗ tai Thẩm Ngọc lập tức dựng lên.
“Chỉ là một chút lời ái mộ thôi, muốn ta đừng quên hắn các thứ, còn có mấy lời…hmm, ta cũng không tiện nói với ngươi.”
“Ngươi dám?!”
Thẩm Ngọc tức giận quơ quơ nắm đấm, thấy Quân Huyền Kiêu cười gian vẻ mặt đạt được mục đích, mới biết mình bị lừa.
“Từ sáng đến tối nói bậy liên thiên, còn giống lời nói Hoàng đế miệng vàng lời ngọc nữa hay không? Lười để ý ngươi…”
“Ngọc Nhi, ta nói bậy bạ, Ngọc Nhi ngươi đừng đi mà…”
Thẩm Ngọc làm mặt hung dữ chưa tới một canh giờ, liền bị lời ngon tiếng ngọt của Quân Huyền Kiêu dụ dỗ mặt mày hớn hở, cái chính là cuối cùng Quân Huyền Kiêu cũng thỏa hiệp, mặc dù Thẩm Ngọc vẫn phải trở lại kinh thành, nhưng Quân Huyền Kiêu cũng trở về chung.
Tống Thanh chủ động ở lại Võ Định phủ xin đi Bắc phạt, hắn đã sớm có thể một mình đảm đương một phía, như vậy Quân Huyền Kiêu cũng có thể hồi kinh xử lý chính sự tích tụ lâu ngày, tả hữu tướng đại diện triều chính coi như tạm ổn, nhưng Đại Tĩnh mới lập, một ngày không có vua thì lòng người sẽ hoảng loạn, đặc biệt là những hạng quan viên ở nơi xa xôi như Võ Định phủ này, chư hầu tiền triều, có lòng gian dối.

Khương Đường
Tác giả có lời
Chương này có hơi ngắn ha.
Bản thân thiếu nợ, có quỳ cũng phải bổ sung xong…
Còn điều nữa là có thể cuối tháng này Á Nô sẽ hoàn rồi?
Cám ơn phiếu tháng của các bạn, phiếu đề cử, phiếu thúc giục, phiếu khen thưởng, những ngày vừa qua vẫn chưa cảm ơn, thật ra thì tôi vẫn luôn ở hậu đài nhìn tên các bạn, chỉ là không liệt kê ra, tôi đều nhớ được?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.