Năm ngày sau, mặt Quân Huyền Kiêu bị cạo đau tỉnh lại…
Thẩm Ngọc đang nằm sấp ở trêи giường, cúi người đối diện với hắn, một chân còn gác lên trêи người hắn, mặt mày ủ dột suy nghĩ gì đó, thấy hắn mở mắt, liền ngừng tay lại.
“Ngọc Nhi, ngươi đang làm gì thế?”.
Quân Huyền Kiêu cúi đầu nhìn ánh mắt xinh đẹp của y, cách mình rất gần, cái góc độ này khiến Quân Huyền Kiêu mơ tưởng hão huyền.
“Còn có thể làm gì?”
Thẩm Ngọc nói một tiếng, tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
“Có thể làm! Có thể làm!”
Quân Huyền Kiêu hưng phấn không thôi la to, mới vừa ngồi thẳng người muốn rời giường, trong tay Thẩm Ngọc xuất hiện một cái dao cạo.
“….” Quân Huyền Kiêu run rẩy khóe miệng, “Ngọc Nhi, ngươi….”
Thẩm Ngọc cầm dao cạo mài lên đai lưng da trâu mấy cái, nhìn về phía Quân Huyền Kiêu nở nụ cười tà mị.
“Râu ngươi sắp như da con gấu rồi, rất vướng víu, ta muốn cạo nó đi, ngươi đừng lộn xộn, nằm xuống.”.
Quân Huyền Kiêu sờ sờ cằm của mình, quả nhiên đã bị Thẩm Ngọc cạo đi một nửa, chẳng trách trong giấc mộng cảm thấy đau rát.
Thẩm Ngọc mài chốc lát, giữ chặt lấy cằm Quân Huyền Kiêu, mặc dù vẻ mặt nghiêm túc, thế nhưng động tác lại cực kỳ ngả ngớn, mới vừa hạ dao xuống, liền phát ra âm thanh “sàn sạt sàn sạt”.
“A…..” Quân Huyền Kiêu nhe răng nhếch miệng, “Ngọc Nhi, không phải ngươi đang giúp ta cạo râu, ngươi như này là muốn mưu sát phu quân đấy? Còn ngại trêи người ta chưa đủ nhiều vết đao sao?”.
Thẩm Ngọc ngượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-no/1501524/chuong-212.html