Edit: Vĩnh Nhi
Quân Huyền Kiêu bất động thanh sắc, hắn ngược lại muốn xem xem, ở dưới mí mắt của hắn Thẩm Ngọc còn có thể ăn gì để bị đau bụng nữa?
Quân Huyền Kiêu xoay người đi xuống phòng bếp, ánh mắt của Sở Dực cuối cùng cũng từ ngoài cửa thu về.
“Ngọc ca, đệ muốn hỏi huynh một chuyện…” Sở Dực cắn môi, do dự nói.
“Hả?” Thẩm Ngọc nghiêng đầu chờ câu nói tiếp theo của hắn.
Sở Dực lấy dũng khí hỏi: “Ám vệ bên cạnh huynh… hắn có gia thất chưa?”
“Gia thất? Ta cũng chưa từng hỏi hắn, hắn cũng chưa nhắc tới chuyện này bao giờ.” Thẩm Ngọc mờ mịt nói, “Tại sao đệ lại hỏi như vậy?”.
“Hả…..đệ chỉ tùy tiện hỏi một chút……” Sở Dực lập tức cúi đầu xuống.
Thẩm Ngọc suy nghĩ một lát nói: “Nếu hắn chưa từng nhắc đến, có thể là chưa có đâu, dù gì hắn cũng được bồi dưỡng thành ám vệ, lấy đâu ra thời gian để cưới thê tử với sinh con chứ?”.
“Thật sao?!”
Sở Dực vui mừng đến mắt mở to sáng rực, sau đó lại ngượng ngùng thu lại biểu tình vui sướиɠ.
“Ta đoán vậy…..tốt nhất là đệ tự mình đi hỏi hắn cho chắc chắn.”
Đúng lúc đó Quân Huyền Kiêu bưng một bát cháo bước vào, Thẩm Ngọc ngửi thấy được mùi thịt, là một bát cháo thịt băm rau củ, vừa vặn y đã lâu chưa ăn hạt cơm nào vào bụng, chỉ toàn uống thuốc đắng, bụng đói đến mức xẹp xuống, không cần Quân Huyền Kiêu giục, y đã đón lấy bát cháo thịt há miệng húp.
“Sở Dực, đệ không phải có chuyện muốn hỏi hắn sao?”.
Thẩm Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-no/1501497/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.