Edit: Vĩnh Nhi
Không phải nghi ngờ hắn sao?
Chỉ cần không phải nghi ngờ thân phận của hắn, Quân Huyền Kiêu cũng cảm thấy không sao hết, điều khiến hắn lo sợ nhất chính là bị phát hiện.
Thẩm Ngọc lo lắng không yên nuốt xuống một ngụm nước bọt, đầu cũng sắp rũ xuống tận ngực, y len lén liếc mắt nhìn Ách Vệ một cái, đối phương vẫn lãnh khốc như cũ, xuống giường, chỉnh lại y phục bị Thẩm Ngọc khi ngủ làm nhăn.
Thẩm Ngọc nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, giống như là không muốn để ý đến mình, đây không phải nói rõ hắn đang không vui sao?
Thẩm Ngọc ngập ngừng nói: “Ngươi…. Ngươi đừng nóng giận, Ám vệ đại ca, ta chỉ là hiếu kỳ, không hề có ý mạo phạm.”.
Quân Huyền Kiêu không quay đầu lại, hắn sợ mình nhìn thấy dáng vẻ xin lỗi đầy tội nghiệp của Thẩm Ngọc, sẽ không nhẫn tâm lừa dối y được nữa, hắn đi đến bếp lò bên cạnh, phía trêи là canh thuốc hắn dùng lửa hâm nóng, Quân Huyền Kiêu mở nắp ra, nước thuốc bên trong đã cô đọng lại, đổ ra còn nửa chén.
Quân Huyền Kiêu bưng chén thuốc đưa đến trước mặt Thẩm Ngọc.
“Hả?” Thẩm Ngọc bất ngờ hỏi: “Ngươi…. Ngươi không tức giận sao?”
Quân Huyền Kiêu lắc đầu, hắn có gì mà phải tức giận? Thẩm Ngọc không giận hắn đã là cảm tạ trời đất rồi.
Thẩm Ngọc giương miệng cười, trong lòng như có cục đá rơi xuống.
Quân Huyền Kiêu cầm chén thuốc đưa đến miệng của Thẩm Ngọc, ra hiệu y uống hết.
Mùi thuốc xộc tới khiến Thẩm Ngọc khẽ cau mày, còn chưa uống lưỡi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-no/1501496/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.